Ôn Dao chờ đợi trong sơn động ba ngày, thẳng đến buổi sáng ngày thứ tư, Tiểu Tiểu mới chậm rì rì tỉnh lại.
Lân phiến trên người Tiểu Tiểu một lần nữa dài ra, hơn nữa nhìn vẻ ngoài càng thêm cứng rắn, mặt ngoài lân phiến trắng noãn có hoa văn màu bạc nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn phản xa màu bạc chói mắt.
【Woa, chủ nhân chủ nhân! Mau nhìn! Mau nhìn lân phiến của em nè! Có xinh đẹp hay không? Có xinh đẹp hay không?!】
Tiểu Tiểu vui mừng bừng bừng thưởng thức hình tượng mới của chính mình một trận, sau đó mới bắt đầu quấn quít hỏi Ôn Dao xem nó có xinh đẹp hay không, thẳng đến khi Ôn Dao đáp chắc chắn hai chữ: "Xinh đẹp" mới bỏ qua.
Ôn Dao cảm thấy thời gian ra ngoài cũng không ngắn, ở đây thông tin không tiện, đã vài ngày không gọi điện báo tin với Tề Cảnh Huy được, không chừng còn tưởng Ôn Dao xảy ra chuyện, vẫn sớm chút trở về mới tốt.
Đi ra sơn động, Ôn Dao bảo Tiểu Tiểu kéo mấy tảng đá lớn, tạm thời ngăn chặn cửa động lại.
Ôn Dao không có ý định hao tâm tổn trí an bài thứ gì trông coi như ở Trác Sơn, dù sao mảnh đất lớn này đều là rừng rậm, phạm vi còn lớn hơn Trác Sơn, hoang tàn vắng vẻ, nhiều lắm chỉ có một vài thú biến dị chạy đến.
Có điều theo như cách nghĩ của Tề Cảnh Huy, có lẽ nếu đã biết rất nhanh sẽ sắp xếp người đến đây, cho nên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.
Bây giờ Tiểu Tiểu còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085061/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.