Chương trước
Chương sau
Bởi vì tinh thạch cứng rắn, ngược lại hòn đá rơi xuống cũng không nhiều.
Đợi đến khi Ôn Dao đi vào trong chỗ sâu nhất, mới nhìn thấy một con rắn khổng lồ lớn hơn bản thể của Tiểu Tiểu một chút nằm dưới đất, trên người bao trùm đá tảng lớn có nhỏ có, thậm chí còn có tinh thạch có độ tinh khiết cao.
Ôn Dao dùng nước hất bỏ toàn bộ đá tảng trên người nó, lộ ra thân rắn nguyên vẹn.
Dưới ánh đèn chiều rọi cả người nó đều là lân phiến vàng kim óng ánh lóe sáng lên, cho dù nhiều đá tảng nện trên người nó như vậy, cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì, toàn bộ thân rắn nguyên vẹn giống như tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng bây giờ Ôn Dao cũng không có thời gian thưởng thức, bây giờ Ôn Dao muốn tìm nhất chính là Tiểu Tiểu.
Rất nhanh, phóng xuất tinh thần lực ra liền phát hiện vị trí, Ôn Dao dùng tốc độ nhanh nhất bò tới, duỗi hai tay đẩy miệng một đầu rắn ra.
Chỉ chốc lát sau, một đầu rắn nho nhỏ màu trắng liền xông ra.
Ôn Dao thả ra một sợi dây thừng nước nhỏ, cẩn thận từng li từng tí kéo Tiểu Tiểu từ từ ra ngoài.
Bây giờ Tiểu Tiểu rất chật vật, cả người trên dưới đều dính đầy chất lỏng đục ngầu dính dính, đa phần lân phiến màu trắng bị ăn mòn sạch sẽ, lộ ra thịt màu hồng.
Ôn Dao cẩn thận rửa sạch chất lỏng trên người Tiểu Tiểu, cho dù động tác đã rất nhẹ, nhưng Tiểu Tiểu thỉnh thoảng vẫn la đau, khóc chít chít kể lể với chủ nhân của mình.
【Oa oa oa, chủ nhân, đau quá ah!】
【Hừ, đáng đời, ai bảo em chui vào đấy, em không biết loài rắn các người năng lực tiêu hóa mạnh bao nhiêu hả?】
Ôn Dao liếc mắt, tức giận nói.
Thật đúng phục nó luôn, cách này cũng có thể nghĩ ra, động vật bình thường cũng thôi đi, bụng rắn cũng dám chui vào, người khác không biết, chính nó còn không biết sao?!
【Ai kêu da ngoài của nó cứng như vậy, còn có hai đầu, rất khó đánh!】
【Không biết làm tấm chắn cho mình sao?】
【Ăn mòn hết rồi, còn không chống đỡ bằng lân phiến của em đây này!】
【Thế thì đáng đời.】
【Oa oa oa, chủ nhân, người không yêu em nữa rồi, ngay cả lời khen chị cũng không nhắc đến.】
Tiểu Tiểu không vui rồi, nó thật vất vả mới gϊếŧ chết gia hỏa lợi hại như vậy, chủ nhân lại không khen ngợi nó chút nào!
Ôn Dao a một tiếng, không để ý đến, đợi đến khi rửa sạch sẽ bên ngoài của Tiểu Tiểu, Ôn Dao mới đem nó để lên phía trên một tinh thạch rơi xuống.

Sau đó lấy ra từ trong không gian một khối lớn tinh thạch có độ tinh khiết cao, dùng nó để đào cái gì đó.
【Chủ nhân, người đang làm gì đó?】Tiểu Tiểu đưa đầu qua tò mò hỏi.
Ôn Dao không trả lời, mà tiếp tục động tác trong tay, không bao lâu, Ôn Dao đã làm xong chuyện muốn làm.
Khối tinh thạch này cuối cùng bị Ôn Dao gọt xong, chính giữa khoét một khối lớn, nhìn vẻ ngoài giống như một chiếc hộp.
Tiếp đó Ôn Dao nhẹ nhàng nâng Tiểu Tiểu lên, để nó vào trong chính giữa đó, sau đó đào tinh thạch lên cẩn thận để ở chung quanh, thuận tiện cho Tiểu Tiểu dùng ăn.
【Trời ạ, chủ nhân, đây là người làm giường nhỏ cho em sao? Woa, chủ nhân là nhất rồi! Thích nhất chủ nhân! 】
Được tinh thạch phát ra năng lượng nồng đậm bao vây, Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ, nó không thể chờ đợi mà nuốt vào một vài khối tinh thạch, sau đó ngáp một cái.
【Chủ nhân, em mệt quá, em ngủ một giấc, có việc gọi em nha...】
Nói vừa xong, Tiểu Tiểu rơi vào ngủ say.
Ôn Dao nhẹ nhàng đụng đụng vào đầu Tiểu Tiểu, đặt giường tinh thạch vào trong góc, sau đó đi đến thi thể rắn hai đầu trước mặt.
Ôn Dao dùng dao tìm kiếm điểm mấu chốt trên da rắn, quả thật rất cứng rắn, chỉ để lại một vết trắng nhẹ nhàng.
Nhưng có lẽ ngoại trừ cứng rắn, cũng không có năng lực gì khác, có điều ngược lại hai đầu thật hiếm thấy, thứ này làm Ôn Dao nhớ đến gặp được, thuận tiện cũng nhớ đến tên Dư Thanh Dương kia, Ôn Dao còn nhớ rõ tinh thần lực của hắn có chút không giống người thường đây này.
Thu thi thể rắn hai đầu vào trong không gian, Ôn Dao cảm thấy dùng da rắn làm áo giáp cho anh trai rất được.
Ừm, với tư cách pháp sư, trang bị phòng hộ vẫn rất trọng yếu, dù sao thân thể bọn họ mảnh mai hơn chiến sĩ nha, có vài dị năng giả cũng như vậy.
Thu thi thể rắn xong, Ôn Dao mới có tâm tư đánh giá cái huyệt động này.
Huyệt động này rõ ràng rộng rãi hơn bên ngoài rất nhiều, độ cao khoảng 1m5, Ôn Dao cũng có thể đứng đứng thẳng người.
Tinh thạch ở đây có độ tinh khiết cao hơn không ít so với bên ngoài, có thể thấy con rắn hai đầu này đã ăn không ít tinh thạch, nếu các cô tới chậm thêm một chút, đợi nó tiến cấp thì càng khó đối phó hơn.
Tùy ý nhặt mấy viên tinh thạch có độ tinh khiết bất đồng bỏ vào trong không gian, Ôn Dao tựa người vào thạch bích bắt đầu tu luyện.
Năng lượng ở đây có mật độ khá lớn, đối với sự khôi phục của Tiểu Tiểu tốt hơn, Ôn Dao quyết định đợi đến khi thương thế của Tiểu Tiểu tốt hơn rồi mới trở về.
Mà bên kia, bọn Lạp Mông đã hoàn toàn cắt xong gấu chó, làm một bữa tiệc thịt gấu phong phú, mỗi người khó khăn lắm mới ăn được một bữa cơm trưa sung túc như thế.

"Trời ạ, tôi đã không nhớ rõ lần ăn no như thế là từ lúc nào." Một người đàn ông dang chân dang tay thành hình đại nằm trên bệ đá phơi nắng đón ánh mặt trời, lười biếng nói.
"Đúng vậy, hôm nay thật sự ăn được tốt quá, con gấu lớn như vậy, đằng sau chế biến thành thịt khô tiết kiệm ăn cũng được rất lâu đây này!" Một người đàn ông khác nằm bên cạnh hắn cũng đồng ý nói.
Mặc dù nói lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nhưng rừng rậm bây giờ cũng không phải rừng rậm trước kia, bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, có đôi khi bọn hắn đi ra ngoài cả ngày cũng không tìm thấy cái gì ăn.
Đã có ăn bọn hắn cũng ưu tiên cho thầy Dư cùng bọn nhỏ, trên cơ bản không có người ăn no qua, không chết đói cũng đã không tệ rồi.
"Thật sự phải cảm ơn cô bé kia, toàn bộ gấu đều cho chúng ta, nếu là tôi tôi không nỡ rồi."
"Đúng vậy, chờ cô bé ấy trở lại chúng ta làm bàn chân gấu cho cô bé ăn!"
Mấy người đông một câu tây một câu trò chuyện, hôm nay không cần phát sầu vì ăn, có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi ra ngoài tìm thức ăn.
"A Thúc, A Thúc! Thầy Dư nói có chuyện cần tuyên bố." Một đứa bé trai chạy đến túm bọn hắn lên.
"Thầy Dư có việc muốn nói sao? Mau đứng lên mau đứng lên!"
Nghe nói thầy Dư tìm, ba người đàn ông vội vàng bò dậy, sửa sang lại quần áo trên người, đi nhanh vào phía trong.
Mọi người đều có mặt đông đủ, thậm chí người già duy nhất đều đi ra, Dư Khiên liền đem những chuyện trọng yếu Ôn Dao kể nói cho bọn hắn biết.
"Cho nên nói... Người ở bên ngoài cũng đều có thần lực như chúng ta sao?"
"Không phải thần lực, bọn họ gọi cái này là dị năng, rất nhiều người đều có, các người xem, Ôn Dao cũng có." Dư Khiên kiên nhẫn giải thích nói.
"Thầy ơi, thầy nói chúng ta nhờ Dao Dao đưa chúng ta ra ngoài, một mình cô bé thật sự có thể mang được nhiều người chúng ta ra ngoài sao?"
Y Toa chần chừ hỏi, bọn họ không phải chưa từng thử đi ra ngoài, thế nhưng cái giá phải trả quá lớn, vì thế bọn hắn đã chết bao nhiêu người rồi, cho nên không thể không co đầu rút cổ ở chỗ này.
Dao Dao nhỏ như vậy, thật sự có thể đưa bọn họ ra ngoài sao?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô bé ấy đồng ý?
"Cái này... Haiza, thầy cũng không biết, thầy cảm thấy nên hỏi cô bé ấy một chút, nếu như cô bé không muốn... chúng ta cũng không thể cưỡng cầu." Dư Khiên lắc đầu, trong lòng cũng không xác định.
Tuy chỉ dùng chút kinh nghiệm ít ỏi của hắn nhìn xem, Ôn Dao đứa bé kia có lẽ còn dễ nói chuyện, nhưng hắn cũng không xác định.
"Thế nhưng mà, em muốn ra ngoài tìm cha mẹ..." Một đứa bé trai đỏ hồng hai mắt nói ra.
Cha mẹ của nó đều làm công ở bên ngoài, nói không chừng còn sống, nó muốn bọn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.