Chương trước
Chương sau
Thấy Ôn Dao đi đến, Lệ Na khẽ hừ một tiếng, bị Y Toa trừng mắt cũng không dám nói gì, chỉ là động tác đan thô bạo rất nhiều.
"Dao Dao, em có muốn thử một chút hay không?"
Y Toa tiếp tục động tác dưới tay vừa ngẩng đầu cười dịu dàng hỏi.
Ôn Dao lắc đầu, đứng ở bên người Y Toa, nhìn nhánh dây mảnh dài hẹp đã được xử lý qua tay cô ấy như cánh bướm bay múa linh hoạt, một chiếc khung dần dần thành hình.
"Em muốn đi ra ngoài."
Ôn Dao bất ngờ mở miệng dọa Y Toa nhảy dựng, cô ngừng lại động tác trong tay, nghi hoặc hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Thấy Ôn Dao lại không mở miệng nữa rồi, cô cũng có chút bất đắc dĩ, có điều nói không chừng người ta có việc riêng, cô cũng không thể ngăn cản, dù sao cô bé một mình xuất hiện ở đây vốn đã là một chuyện lạ.
"Thế chị đi lấy đồ ăn cho em cầm theo."
Y Toa đứng dậy đi vào trong nhà đá, Lệ Na nhếch miệng, tiến đến chỗ một cô bé khác nói gì đó bên tai, chọc cho cô bé ấy cười ha ha.
Cảm giác được góc óc bị người khẽ chạm vào, cúi đầu nhìn, là một cô bé khác ôm mèo rừng.
Cô bé đó tò mò nhìn Tiểu Tiểu vòng quanh cổ Ôn Dao, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô ấy là bạn của mi sao?"
Đáng tiếc cô bé nói ngôn ngữ tộc Bản Nhĩ, Ôn Dao nghe không hiểu cô bé ấy nói gì, nhưng Tiểu Tiểu bật thẳng dậy, kích động nói:【Chủ nhân chủ nhân! Cô ấy đang nói chuyện với em!】
【Ai?】
【Chính là thú con phía trước này! Cô ấy hỏi em và chủ nhân có quan hệ thế nào, trời ạ, cô ấy lại có thể nói chuyện cùng em!】
Ôn Dao nghe vậy bắt đầu cẩn thận dò xét cô bé này, đâu là đứa bé nhỏ tuổi nhất ở đây, nhìn bên ngoài khoảng bảy tuổi, con mắt ngập nước, thời điểm cười rộ lên làm cho người ta yêu thích từ đáy lòng.
Tinh thần lực đứa bé này cao nhất trong mọi người, tinh thần lực chấn động rất ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Tinh thần lực có đặc tính như vậy, sẽ làm cho sinh vật có trí khôn nhịn không được sinh ra hảo cảm với cô bé, nguyện ý thân cận.
Dưới sự quan sát tinh thần lực của Ôn Dao, tinh thần lực đứa nhỏ này phát ra tần suất chấn động đặc biệt, đã thành lập một sự trao đổi câu thông với tinh thần lực của Tiểu Tiểu.
Đối với Ôn Dao mà nói, trực tiếp lấy ra gia nhập vào trong đó cũng không phải việc gì khó.
Mà Tiểu Tiểu đang đặc biệt khoa trương khen ngợi chủ nhân của mình.
【Gia chủ nhà ta là người tốt nhất! Tuy ta không biết thú hai chân các người lớn lên có dễ nhìn hay không, nhưng chủ nhân của ta trong lúc này tuyệt đối xinh đẹp nhất đấy! Hơn nữa chủ nhân của ta rất lợi hại, không có người nào có thể đánh thắng được cô ấy. Chính yếu nhất chính là, chủ nhân của ta cho ta ăn thiệt nhiều đồ ăn ngon! Haiza, chỉ là gần đây hạn chế đồ ăn vặt của ta rồi, hừ, cái tên đại ngốc tử ở bên kia chắc chắn trộm ăn rất nhiều, đã xong, lần sau gặp mặt nói không chừng đánh không thắng rồi... 】
【Tên đại ngốc là ai?】
【Một lão hổ đặc biệt xấu đặc biệt xấu!】

【Vì sao xấu?】
【Bởi vì nó đoạt đồ ăn với ta! Còn đoạt chủ nhân với ta! Ta nói với mi, mỗi ngày nó cứ như đại gia vậy đó, cả ngày... 】
Tiểu Tiểu nhịn không được ngược lại tố khổ nỗi lòng thầm kín với cô bé người ta, đau lòng tố cáo Đại Hoàng làm đủ loại việc xấu, Ôn Dao nghe được đều lặng im.
Có khoa trương như vậy không?
Nhìn Tiểu Tiểu rất có tư thế nói hết một ngày một đêm, Ôn Dao không thể không xen vào cắt đứt nó khóc lóc kể lể.
【Còn gì nữa không?】
【Còn có... Ah! Chủ nhân! Người đã đến rồi á! 】vừa nghe được âm thanh của Ôn Dao, Tiểu Tiểu cứng người lập tức đổi đề tài.
【Chủ nhân chủ nhân, người xem, cô ấy nói cô ấy tên Mạn Toa, có thể nói chuyện cùng em đây này! 】
Nghe được âm thanh của Ôn Dao, Mạn Toa thoáng mở to hai mắt nhìn, cô bé kinh nghi nhìn Ôn Dao, nháy mắt mấy cái sau đó thăm dò hỏi thăm:【Chị, chị cũng là sứ giả của sơn thần sao?】
Cái quỷ gì...
Ôn Dao lắc đầu, Mạn Toa không xác định nói:【Thế nhưng ông nội Tế Tư (thầy tế) đã từng nói qua, chỉ có sứ giả sơn thần mới có thể câu thông cùng động vật, nếu chị không phải, chị làm sao có thể nói chuyện được như vậy?】
【Tế Tư?】
【Ừm, có điều ông nội Tế Tư đã bị sơn thần mang đi, bằng không đã có thể biết rõ chị có phải sứ giả sơn thần hay không rồi.】
Đều đã ở niên đại này rồi, còn có người mê tín như vậy? Ở đâu ra sơn thần chứ...
Ôn Dao cảm thấy có chút không thể thông hiểu được, lúc này Y Toa cũng trở về, cô đưa cho Ôn Dao một giỏ trúc nhỏ.
Bên trong có một khối thịt khô, còn có một chút quả dại.
"Cái này cho em mang theo trên đường ăn, nhớ về sớm một chút, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm."
Nhìn ra Ôn Dao có ý từ chối, Y Toa lại mở miệng nói: "Em cho chúng ta con gấu chó lớn như vậy, chúng ta chỉ đưa một chút lễ vật nhỏ em cũng không muốn lấy sao?"
Nhìn xem vẻ mặt lập tức trở nên thương tâm của Y Toa, Ôn Dao vẫn nhận lấy giỏ trúc, cũng nói cho cô biết: "Buổi tối không nhất định trở về."
"À?"
Y Toa còn chưa kịp hỏi gì, Ôn Dao đã quay người đi ra ngoài rồi.
Ánh mắt Lạp Mông vẫn luôn nhìn về phái bên này, thấy được hành động của Ôn Dao, cậu ném đồ vật trong tay đi, rửa tay sạch, rồi vọt thẳng đến phía trước Ôn Dao.
"Cậu... cậu muốn đi đâu?"
Lạp Mông đỏ mặt lắp bắp hỏi thăm.

Thấy Ôn Dao lướt thẳng qua cậu đi ra ngoài, cậu lại vội vàng đi theo.
"Cậu muốn đi ra ngoài à? Tôi... tôi đưa cậu đi! Tôi đối với vùng này rất quen thuộc, có thể dẫn đường!"
"Không cần."
Bị Ôn Dao không chút lưu tình từ chối, Lạp Mông cắn cắn môi dưới, chuẩn bị tiến lên khuyên một lần nữa, liền nhìn thấy một sợi roi nước vung về phía cậu.
Một trận trời đất quay cuồng, cậu bị ném đến trên lưng thi thể gấu chó, dọa cho người chung quanh nhảy dựng.
Lạp Mông vỗ vỗ đầu, ngẩng đầu nhìn lên, Ôn Dao đã sớm không thấy bóng dáng nữa rồi.
"Ơ, Lạp Mông của chúng ta đây là động lòng phàm rồi sao?" Một người đàn ông cười trêu nói.
"Nói... bậy nói bạ gì đó! Cháu chỉ là sợ cô bé một mình quá nguy hiểm!" Lạp Mông đỏ mặt phản bác nói.
"Cô bé nhà người ta một mình có thể gϊếŧ chết gấu chó, ai còn cần cháu bảo vệ nha!"
"Đúng đấy, đừng thẹn thùng, Lạp Mông chúng ta qua năm nay đã mười lăm tuổi rồi, cũng có thể tìm vợ được rồi."
"Tất cả đều không phải!"
"Ha ha ha, đúng vậy, đừng thẹn thùng ah!"
Những người lớn vui tươi hớn hở trêu chọc Lạp Mông, chung quanh còn có những đứa trẻ khác ồn ào, nói đến nổi khiến sắc mặt Lạp Mông đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Lệ Na nhìn tình cảnh bên kia vô cùng náo nhiệt, động tác xuống tay càng lỗ mãng.
"Xé —— "
Nguyên bản cái sọt sắp hoàn thành bị kéo đứt vài nhánh dây.
Lệ Na đưa ném đồ vật trong tay về phía trước, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào đầu gối,
đồ vật đi phía trước một ném, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào trên đầu gối, bả vai có chút co rúm lại.
Y Toa nhìn thấy tất cả thở dài, cô cảm thấy đợi Lệ Na bình tĩnh lại cô cần tìm cô bé nói chuyện rõ ràng tỉ mỉ rồi...
Ôn Dao sớm đã đi xa hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra sau đó, bây giờ cô đi đến nơi có năng lượng dầy đặc nhất.
Rừng núi ở đầy càng rậm rạp um tùm hơn Trác Sơn, nhưng cũng càng thêm nguy hiểm, nhưng nơi này động thực vật biến dị chủ động tấn công cũng không nhiều, duy nhất không quá tốt chính là con đường quá khó đi mà thôi!
Bắt một con dê rừng biến dị làm công cụ đi bộ, lảo đảo đi đến chỗ mục tiêu.
Ôn Dao nghĩ, về sau vẫn là mang theo Đại Hoàng bên người, không có công cụ thay đi bộ thoải mái dễ chịu thật sự quá bất tiện rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.