Chương trước
Chương sau
Ôn Dao nhịn không được nghiêng thân thể muốn nhìn rõ hơn một chút, lại bị con điêu mái nhạy cảm phát hiện, nó nghiêng đầu sang chỗ khác, trong con mắt màu vàng ròng có nồng đậm cảnh cáo.
Ôn Dao nhún nhún vai, điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi, tìm một vị trí khá thoải mái dựa vào ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp cổ và eo của mình.
Đoạn đường bay tới này có thể nói Ôn Dao đau lưng, nói rõ tầm quan trọng vô cùng của tư thế.
Ôn Dao cúi đầu nhìn quần áo bên cạnh eo của mình, đã bị móng vuốt sắc bén vạch rách, lộ ra áo giáp màu nâu nồng đậm bên trong, mặt ngoài áo giáp cũng có vết trảo sâu.
Con điêu mái thấy Ôn Dao rút người về, lúc này mới thỏa mãn trở về tiếp tục gạt gạt con nhà mình, gạt nó tiến vào giữa hai chân mình, bắt đầu ấp trứng.
Ánh mắt Ôn Dao nhìn lướt qua, lắc đầu, theo kinh nghiệm từ đại lục Ella của mình đến xem, nếu như không dùng biện pháp khác, cách ấp trứng này tỉ lệ nở con ra không cao.
Bình thường trứng chỉ cần độ ấm thích hợp, ấp ra rất đơn giản, nhưng trứng ma thú cần không chỉ độ ấm, càng cần năng lượng hơn nữa.
Cũng theo nguyên lý đó, bây giờ thú biến dị cũng giống như thế, loài động vất có vú trong cơ thể người mẹ có thể được cung cấp năng lượng, nhưng đẻ trứng thì... Màu sắc bên ngoài vỏ quả trứng kia đã mờ đi rất nhiều, không cần có tinh thần lực dò xét Ôn Dao đều có thể biết hơi thở của nó chưa đủ, đã rất khó chống đỡ tiếp tục rồi.
Nếu như con Cự Điêu này biết làm thế nào truyền tống năng lượng cho con của mình... như vậy tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng xem ra chúng cũng không hiểu.
Nhưng chúng cũng đã nghĩ đến những biện pháp khác, chúng rải chung quanh trứng rất nhiều thú hạch, đều là chúng đào ra từ cơ thể thú biến dị, hy vọng dùng thứ nào có thể bảo đảm con bọn chúng thuận lợi phá xác.
Phương hướng cố gắng là đúng, nhưng chỉ dựa vào thú hạch phát ra năng lượng để trứng con hấp thu, căn bản không thể duy trì năng lượng trứng cần.
Có điều bọn chúng làm vậy ít nhất trì hoãn quá trình trứng suy yếu, bằng bây bây giờ nó đã sớm thành quả trứng chết rồi.
Như vậy lần này Cự Điêu trực tiếp tấn công Đại Hoàng và Tiểu Tiểu cũng có thể đoán ra nguyên nhân rồi, là vì thú hạch của chúng?
Thế bắt Ôn Dao đến đây làm gì? Làm mồi nhử à?
Ôn Dao bên này trăm mối vẫn không có cách giải, bên kia con điêu mái cũng phát hiện độ ấm dưới thân mình càng ngày càng thấp.
Nó cấp thiết kêu lên, đứng người lên lộ ra quả trứng, cúi người dùng mỏ nhẹ nhàng gạt gạt thú hạch chung quanh quả trứng, bao quanh quả trứng chặt chẽ lại.
Hùng điêu bên người nó cũng cúi xuống tiến hành động tác y như vậy, rất nhanh quả trứng đã bị thú hạch đủ mọi màu sắc chôn lại, chỉ lộ ra một chút đỉnh màu xám trắng.
Nhưng đây tất cả đều không có tác dụng gì, con điêu mái có thể cảm giác lực sinh mệnh của con mình trôi qua từng phút từng giây, nó bất lực không khỏi phát ra tiếng kêu thê lương.

Hùng điêu liếc nhìn con của mình, đi đến Ôn Dao.
Nhìn bóng dáng giống như ngọn núi nhỏ đi về phía mình, trong lòng Ôn Dao không chút sợ hãi, xem ra đây là muốn nói chuyện giao dịch với mình?
Ôn Dao lớn lên từ đại lục Ma Pháp chưa bao giờ khinh thường những con thú biến dị này, Ôn Dao tin tưởng thú biến dị có cấp bậc càng cao linh trí tuyệt đối sẽ không thấp hơn nhân loại, bởi vậy, Cự Điêu cố sức bắt mình đến đây cũng không chỉ đơn giản xem mình là đồ ăn.
Hùng điêu xem thú con nhân loại trước mắt này, cũng không biết mình lựa chọn như vậy có chính xác hay không.
Vào một ngày nào đó thân thể của nó và bạn lữ của nó xảy ra dị biết, trở nên càng cao lớn càng uy mãnh hơn, nhưng lại hiểu biết ít.
Chúng rời bỏ chỗ ở ban đầu, an gia ở chỗ này.
Gần một tháng trước, con của bọn nó được sinh ra, nhưng trong quá trình ấp trứng chúng phát hiện hình như con mình thiếu cái gì đó mà ấp trúng không thuận.
Nó nhớ đến từng bắt còn mồi đào ra thú hạch, vì vậy chúng không ngừng bắt thú biến dị gần đây, lấy ra thú hạch của chúng nó cho con mình.
Phương pháp này quả thật hữu hiệu, nhưng lại không phải giải quyết được vấn đề căn bản.
Mấy ngày nay chúng có thể cảm giác hơi thở trứng càng ngày càng yếu ớt, càng thêm nóng lòng như lửa đốt.
Hôm nay thời điểm đi ra ngoài săn thức ăn, phát hiện có một nơi có chỗ khác biệt, lúc bay đến đó nó đã sớm thấy được Đại Hoàng.
Nó có thể nhìn ra Đại Hoàng cấp bậc rất cao, như vậy cũng nói lên năng lượng thú hạch càng mạnh hơn.... Nói không chừng hữu ích với con của nó.
Không có cân nhắc xem nó có thể đánh thắng hay không, hùng điêu quyết đoán phát động tấn công về hướng Đại Hoàng.
Nó tận lực không cân nhắc những nhân tố chung quanh, lại có thêm đồng bạn đột nhiên xuất hiện, nó chỉ có thể buông tha cho Đại Hoàng.
Hơn nữa người đàn ông kia khiến cho nó có cảm giác uy hiếp rất lớn, ngay lúc đó sét đánh trúng nó, nó có vẻ không trở ngại, nhưng chỉ có nó tự biết cảm giác kia thế nào, cho nên nó chỉ có thể vội vàng rời khỏi.
Về phần mang theo Ôn Dao, cái kia chỉ là hành vi vô ý thức của nó, tên thú con nhân loại này dường như là chủ nhân của hai con thú biến dị kia, có lẽ biết một ít biện pháp. Nhân loại luôn luôn giảo hoạt tàn nhẫn, nhưng bọn hắn cũng rất thông minh, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Nó bắt Ôn Dao đến đây, cũng hy vọng có thể mang đến một đường sinh cơ cho con của nó...

Ôn Dao nhìn chăm chú vào hùng điêu trước mắt, ánh chiếu tà chiếu rọi lên lông vũ của nó, phản xạ ra ánh vàng, dường như làm đôi đồng tử màu đồng lạnh như băng kia cũng nhu hòa một ít.
Hùng điêu giật giật cánh, cúi người, còn chưa mở miệng, đã có mấy đạo lôi điện bay vụt về phía nó!
Hùng điêu ngồi thẳng lên, mở ra cánh dùng sức một cái, thân thể bay lên không, tránh né công kích của quả cầu sét.
Một kích quả cầu sét không trúng, trên không trung đánh nửa vòng, rồi một lần nữa đánh tới hùng điêu.
"Dao Dao!"
Ôn Minh bị Tiểu Tiểu mang theo bò xuống từ trên vách núi, nhảy xuống bên người Ôn Dao, một phát ôm lấy Ôn Dao đang ôm đầu chôn người bên trong nhánh cây tổ chim, lo lắng dò hỏi: "Dao Dao! Em sao rồi? Có bị thương hay không?"
Vì tránh gió mà không thể không vùi đầu Ôn Dao xì xì vài cái, nhổ ra vỏ cây không cẩn thận ăn phải, tâm có chút mệt mỏi.
Thời gian cũng thật quá trùng hợp, anh trai à, anh hoàn toàn có thể đến trễ một chút đấy!
"Em..."
Ôn Minh thấy em gái không có gì trở ngại, trực tiếp cắt đứt lời Ôn Dao: "Em cùng Tiểu Tiểu đi trước, Đại Hoàng đang chờ ở phía trên!"
Nói xong cũng không đợi Ôn Dao hồi phục, đứng người lên quay người nhảy xuống tổ chim, chạy tới hướng hùng điêu.
Cậu phải ngăn chặn kim điêu biến dị này, để cho em gái an toàn trở lên trên vách núi!
Ôn Dao thở dài một hơi, từ chối Tiểu Tiểu muốn mang mình bỏ lên trên tổ chim, chuẩn bị bảo bọn hắn dừng lại, bây giờ Ôn Dao đã có ý tưởng mới, không thể để bọn hắn đánh nhau nữa.
Mới đi hai bước, chợt nghe con điêu mái ở trung tâm tổ phát ra một tiếng rên rĩ bén nhỏ, âm thanh kia phá tan mây xanh, đâm vào tai người không ngừng ong ong.
Vốn hùng điêu còn đang trên bầu trời triền đấu với Ôn Minh nghe được tiếng kêu của điêu mái, nó cũng ở trên không trung thét dài một tiếng, trực tiếp buông tha cho Ôn Minh, cũng không tránh công kích đánh trên người nó, lao mạnh xuống trở về sào huyệt của mình.
Ôn Minh nửa ngồi xổm người xuống tránh thoát tiếng gió hùng điêu mang theo, quay đầu vừa nhìn, phát hiện em gái nhà mình lại còn chưa chạy, còn ngây ngốc đứng ngẩn người trong tổ chim!
Đã đến lúc nào rồi, làm sao còn không đi chứ!
Thấy hùng điêu xông vào tổ chim không thấy bóng dáng, chắc là không rảnh bận tâm đến chuyện khác, Ôn Minh vọt xuống phía dưới tổ chim, dang rộng hai tay về hướng Ôn Dao: "Dao Dao, nhanh nhảy xuống! Chúng ta đi nhanh lên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.