Chương trước
Chương sau
Đoàn xe của bọn người Ôn Minh dừng trước quảng trường hội quán khoa học kỹ thuật, so với ngày hôm qua, bọn Ôn Minh nhìn vẻ ngoài hơi có chút chật vật, mỗi người đầy bụi đất, một phần nhỏ người còn bị thương nhẹ, nhưng trên mặt mọi người cũng không có vẻ ngoài ý muốn hoảng sợ gì, xem ra không có gì trở ngại.
Mà bọn Phùng Tử Nhiên bên kia, người đàn ông trung niên không thấy nữa, hơn nữa thương thế của bọn hắn rõ ràng nghiêm trọng hơn các binh sĩ nhiều, gã đàn ông đầu trọc lại mất cánh tay trái, máu thịt vết thương mơ hồ, cả người đầm đìa máu tươi.
Lúc hắn được mấy người Phùng Tử Nhiên khiêng xuống xe đã rơi vào trạng thái hôn mê, cả người sắc mặt tái nhợt, cau mày, rõ ràng cho thấy mất máu quá nhiều.
Ôn Minh phái một binh sĩ gọi Tạ Dục Thành ra, để hắn trị liệu cho đối phương, nhận được ánh mắt cảm kích của Phùng Tử Nhiên.
Nhìn miệng vết thương gã đàn ông đầu trọc dưới ánh sáng trắng từ từ khép lại, trái tim vẫn luôn treo cao của Phùng Tử Nhiên cũng rơi xuống, mặc dù nói đứt tay không thể mọc dài trở lại, nhưng vẫn tốt hơn mất mạng.
Phùng Tử Nhiên bảo người khác chiếu cố tốt gã đàn ông đầu trọc, chính mình đi đến trước mặt Ôn Minh nói lời xin lỗi.
"Thật có lỗi, đoàn trưởng Ôn, bởi vì chúng tôi bên này, mới xảy ra sơ suất lớn như vậy, thiếu chút nữa làm cho mọi người xảy ra thương vong, tôi..."
"Không có gì." Giọng điệu Ôn Minh hờ hửng: "Dù sao kẻ đáng chết cũng đã chết, chúng tôi cũng sẽ không dính dáng đến, hơn nữa các người quen thuộc địa hình, coi như giúp được một chút."
Phùng Tử Nhiên bị Ôn Minh nói thẳng như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào tiếp, đoàn trưởng tuổi còn trẻ này, nói chuyện cũng quá thẳng rồi.
Trong đầu hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay và nội dung mấy tên lính nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ nói đủ loại chuyện ở căn cứ Hoa Nam, bọn họ nói những thứ kia là thật sao? Năm căn cứ lớn có thật sự tốt như vậy không?
Nếu như là như vậy, hắn thật tình cảm thấy bây giờ mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, đối với chuyện bên ngoài một chút cũng không biết.
Đương nhiên, đây cũng là khuyết điểm căn cứ tư nhân của bọn hắn, trông coi một mẫu ba phần của chính mình, căn bản không muốn đi ra ngoài để biết xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất thế nào, còn đắc chí cho rằng chỗ của mình là chốn bồng lai một phương.
Bây giờ hắn cảm thấy cách nghĩ lúc trước của mình quá ấu trĩ, tận thế vật tư thiếu thốn, không có thực lực cường đại ủng hộ, căn cứ nhỏ nhà mình sẽ có thể tồn tại mãi mãi sao? Nói không chừng chỉ cần một lần xảy ra Zombie triều thì đã bị san bằng mất rồi.
Hơn nữa trong căn cứ bọn đầu trâu mặt ngựa người nào đều có, không ít người lòng dạ khó lường, tiểu tâm tư kia đều sắp đặt ra ngoài cả rồi, nếu như không phải chị mình là dị năng giả hệ trị liệu, có thể tinh lọc tinh hạch, bây giờ căn cứ này là cái dạng gì còn rất khó nói!
Lần này gặp đoàn đội Ôn Minh, thấy được thực lực của bọn họ, cũng nghe được một ít sự tình căn cứ Hoa Nam, hắn đã có cách nghĩ mới, nhưng ý nghĩ này phải trở về câu thông cùng với cha của hắn mới được...

Nhớ tới những việc này, Phùng Tử Nhiên lại thăm dò hỏi: "Đoàn trưởng Ôn có muốn đến căn cứ của chúng tôi nghỉ ngơi không? Tôi thấy mọi người đều thật mệt mỏi lắm rồi."
"Không cần, ngày mai chúng tôi sẽ đi." Ôn Minh từ chối thẳng đề nghị của hắn.
"À, thế đoàn trưởng Ôn chuẩn bị đi đến đâu?"
"Kế bên này có núi lớn, tùy tiện tìm một chỗ cho bọn hắn rèn luyện, dù sao sự uy hiếp của thú biến dị cũng không nhỏ, tiếp xúc nhiều tốt hơn." Ôn Minh giương mắt nhìn xa dạy núi phía xa xa, tùy ý nói ra.
"À, vậy chúc đoàn trưởng Ôn huấn luyện thuận lợi, nếu có cơ hội, tôi cũng sẽ đi căn cứ Hoa Nam nhìn một chút, đến lúc đó đoàn trưởng Ôn cũng đừng không nhận biết tôi nha, ha ha ha."
"Sẽ không, hoan nghênh." Ôn Minh lời ít ý nhiều tỏ ý hoan nghênh Phùng Tử Nhiên đến.
Phùng Tử Nhiên đã đạt được mục đích của mình, cũng cảm thấy mỹ mãn rời đi, không chú ý đến bên khóe miệng Ôn Minh chợt lóe lên tia vui vẻ.
Đều đạt được mục đích của mình, hai người đều từng người trở về bên cạnh đồng bạn của mình, gã đàn ông đầu trọc nhìn bên ngoài đã đỡ hơn nhiều, miệng vết thương trên cánh tay trái của hắn đã khép lại, thương thế của những người khác nghiêm trọng nhất cũng đều được Tạ Dục Thành trị liệu qua.
Phùng Tử Nhiên cảm ơn Tạ Dục Thành, đồng thời còn lấy ra một ít vật tư với tư cách tạ lễ cho hắn.
Tạ Dục Thành liếc nhìn Ôn Minh, mỉm cười nhận lấy, còn dặn dò bọn hắn nên chú ý một vài chuyện.
Phùng Tử Nhiên cảm ơn một lần nữa, sau đó phân phó những người khác khiêng gã đàn ông đầu trọc trở lại trên xe, chỗ đặt chân của bọn hắn còn cách nơi này một khoảng ngắn, lái xe dễ dàng hơn.
Nhìn hai chiếc xe rời khỏi, Ôn Minh cũng xoay người đi vào trong hội quán, hạt giống nên chôn bên dưới cậu cũng đã chôn xuống, bây giờ chỉ còn chờ đến lúc nào đó nó nảy mầm mà thôi.
Cậu cũng không thể dự liệu được đến cuối cùng nó sẽ như thế nào, có thể phát triển theo dự tính của cậu hay không, chỉ có thể cố gắng làm hết sức mình rồi nghe theo mệnh trời thôi.
Bình an vô sự vượt qua một buổi tối, vừa rạng sáng ngày hôm sau Ôn Minh tụ tập đội ngũ chuẩn bị xuất phát.

Nghe được động tĩnh, Phùng Tử Nhiên vội vàng thức dậy chạy ra đến, đầu tóc hắn vẫn còn lộn xộn, trên mặt vẫn còn quầng thâm dưới đáy mắt, xem ra đêm qua ngủ không ngon giấc.
Chạy đến trước mặt Ôn Minh, Phùng Tử Nhiên thở hồng hộc hỏi thăm: "Đoàn trưởng Ôn, sớm như vậy đã xuất phát rồi sao?"
"Ừ."
"Tôi chúc đoàn trưởng Ôn thuận buồm xuôi gió, nếu có thời gian thì đến căn cứ Hi Nhiên của chúng tôi nhìn một chút."
"Tôi biết rồi."
"Thế đoàn trưởng Ôn đi thong thả."
Ôn Minh gật gật đầu với Phùng Tử Nhiên, chuyển người lên xe chỉ huy, sau đó thông báo với Hà Liệt Sinh có thể xuất phát.
Nhìn từng chiếc xe quân đội uy vũ bá khí càng chạy càng xa, trong lòng Phùng Tử Nhiên không khỏi cảm thán, quả nhiên, lực lượng cá nhân vẫn không thể chống lại lực lượng quốc gia, như những vũ khí kia, hơn trăm người dị năng, bình thường căn cứ nhỏ lấy đâu ra?
Phùng Tử Nhiên càng kiên định với ý nghĩ trong lòng, hôm nay, hắn một lòng muốn về nhà như tên bắn, đã nghĩ phải nhanh chóng về căn cứ thương lượng cùng cha hắn!
Đoàn xe Ôn Minh dựa theo lộ tuyến trước đó tiếp tục chạy, Ôn Minh ngồi trong xe xem bản đồ, hiện trong tay cậu chính là một phần bản đồ phân bố các căn cứ nhỏ đã biết trước mắt, đều đã đi bước đầu tiên, kế hoạch đằng sau cũng phải an bài thật kỹ, bằng không có thể uổng công mất.
Ở trên bản đồ vẽ mấy vòng, Ôn Minh giương mắt nhìn Ôn Dao: "Dao Dao, làm sao vậy?"
Vừa rồi cậu cũng cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó mới phát hiện là em gái nhà mình, cũng không để ý, kết quả Ôn Dao cứ nhìn chằm chằm cậu cả buổi, vì vậy Ôn Minh bắt đầu hoài nghi có phải xảy ra chuyện gì hay không.
Ôn Dao lắc đầu, thu hồi ánh mắt, Ôn Dao không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, gần đây anh trai rõ ràng cũng bắt đầu ngo ngoe tính toán người khác, tuy trước đó Ôn Dao đã nghe lén cả buổi nhưng cũng không biết chuyện cụ thể thế nào, nhưng Ôn Dao biết rõ, anh của mình tuyệt đối không có ý tốt, hơn nữa, đối phương còn giống như đã mắc câu rồi!
Quả nhiên, lão hồ ly sinh ra đến cùng cũng không phải bé thỏ trắng, thế nào cũng phải là tiểu hồ ly, dù sao tâm này cũng đen thui đấy à!
Thấy em gái không nói lời nào, Ôn Minh cũng không để ý, cậu cầm lấy bút cúi đầu tiếp tục ghi ghi vẽ vẽ, cậu cảm thấy kế hoạch này có khả năng thành công, phía sau còn phải lập kế hoạch kỹ càng, cũng không thể để thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.