Chương trước
Chương sau
Gã đàn ông đầu trọc quả thật không hiểu, đối phương người đông thế mạnh, bề ngoài tỏ ra không thích bọn họ, lúc này không đi nhanh lên còn dán đến gần, cậu ấm này không phải có bệnh chứ!
Phùng Tử Nhiên tâm ý đã quyết, khuyên như thế nào cũng không nghe, những người khác không có cách nào, chỉ đành đi theo.
"Đội trưởng, phương hướng của bọn hắn là nơi đóng quân của chúng ta, làm sao bây giờ? Bây giờ có muốn đi cản lại hay không?"
Binh sĩ vẫn luôn chú ý đến hướng đi của bọn người Phùng Tử Nhiên nhìn thấy phương hướng xe bọn hắn chạy đi, lập tức báo cáo với Hà Liệt Sinh.
Mặt Hà Liệt Sinh lập tức âm trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng: "Con đường này cũng không phải của chúng ta, bọn hắn muốn đi thế nào thì đi thế đó, nhưng cậu đi thông báo với Đông Tử, có người đi qua, chú ý một chút, đừng để bọn hắn đến gần hội quán khoa học kỹ thuật!"
Đợi Hà Liệt Sinh quét dọn xong chiến trường, dẫn theo các binh sĩ trở về, lại nhìn thấy kiến trúc đối diện cách hội quán khoa học kỹ thuật không xa có hai chiếc xe Jeep ngừng lại, đúng là đám người kia đấy.
"Móa, âm hồn không tan mà, đây là muốn lên trên chúng ta rồi hả?" Hà Liệt Sinh có hơi bực bội, hắn cảm giác thằng này chính là hướng về em gái đoàn trưởng mà đến, này làm sao có thể?!
Mặc dù cô bé lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng cô bé cũng coi đoàn dị năng bọn hắn là đoàn sủng nha!
Vũ khí trên người bọn họ mới được phát nghe nói đều là cô bé này mang về đấy, tuy hắn chưa thấy qua, nhưng hắn cũng đã nghe các chiến hữu từng đi đến căn cứ A3 nói qua, thực lực cô bé siêu quần đấy.
Hiện tại lại bị người không biết tên theo dõi, Hà Liệt Sinh nghĩ lại đã thấy tức giận!
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?"
"Trước mặc kệ, cần thận nhìn cho kỹ, đợi đoàn trưởng trở về rồi nói sau."
Mà Phùng Tử Nhiên bên này, người đàn ông trung niên đã phát ra bực tức.
"Đội trưởng, tại sao chúng ta phải đi theo thiếu gia đến đây? Thật đúng là ném mạng mà!"
Bọn hắn ngồi một bên, giúp đỡ lẫn nhau băng bó vết thương, Đại Hoàng tấn công đều là thật đấy, mỗi người đều bị thương không ít.
Người đàn ông trung niên vừa cầm máu cho bắp đùi của mình vừa phàn nàn nói, vết thương của hắn là nặng nhất trong đám người đấy, dù sao với tư cách là người ra tay trước, hắn hấp dẫn đa phần sự chú ý của Đại Hoàng, bởi vậy hắn cũng đặc biệt "Chú ý".
"Chú Bằng, hắn thuê chúng ta, đương nhiên chúng ta phải nghe theo hắn, dù sao hắn ra giá rất cao. Hơn nữa, đối phương là quân đội, sẽ không gϊếŧ người vô tội lung tung, tôi cảm thấy không cần căng thẳng như vậy." Thiếu niên hệ mộc khó hiểu hỏi, quân nhân làm sao sẽ gϊếŧ người lung tung, đội trưởng bọn hắn suy nghĩ nhiều quá rồi.

"Hừ, ra giá cao cũng phải có mệnh hưởng chứ! Hơn nữa, ai nói quân nhân sẽ không gϊếŧ người lung tung? Bây giờ là tận thế, xảy ra chuyện gì đều không ai quản. Hơn nữa, nói hay lắm, tận thế tôi cũng không thấy quân đội đến cứu chúng ta, còn không phải đều dựa vào tự chúng ta sao..."
Phùng Tử Nhiên cùng vệ sĩ của hắn ở gian phòng bên kia, tuy đối diện thanh âm rất nhỏ, nhưng thân thể dị năng giả các phương diện đều mạnh hơn người bình thường, vì vậy đối với lới phàn nàn của người đàn ông trung niên bọn họ cũng nghe rất rõ ràng.
Phùng Tử Nhiên không giải thích gì, hắn tự có suy nghĩ của hắn, không phải như những người cả ngày chỉ muốn sống sót hiểu được.
Nhanh đến lúc chạng vạng tối, cô gái vẫn luôn quan sát động tĩnh bên ngoài phát hiện tình huống mới.
"Phùng thiếu, có người từ phương hướng nội thành chạy đến, cũng là xe quân đội."
Bởi vậy thời điểm Ôn Minh xuống xe, liền thấy cách đó không xa có bảy gương mặt lạ hoắc bị binh sĩ dùng súng chỉ vào.
Nghe được động tĩnh vẻ mặt Hà Liệt Sinh trắng bệch từ trong hội quán khoa học kỹ thuật đi ra, hắn nhìn lướt qua bọn người Phùng Tử Nhiên, đi đến bên người Ôn Minh nhỏ giọng báo cáo tất cả mọi chuyện.
Lần trước em gái ra ngoài cứu người?
Ôn Minh mím môi, ánh mắt mịt mờ không rõ nhìn Phùng Tử Nhiên vài lần, bảo người khác đi vào trước, chính mình một mình đi về phía bọn hắn.
Phùng Tử Nhiên nhìn Ôn Minh đi về hướng bọn hắn, âm thầm suy đoán thân phận của cậu.
Thật ra lúc ấy Phùng Tử Nhiên không nhìn rõ toàn cảnh Ôn Dao, bên người Ôn Dao cũng không có con rắn biến dị đi theo cùng cô bé khác, nhưng hắn vừa liếc qua đã lập tức nhận ra Ôn Dao lúc ấy đã cứu được bọn hắn.
Thử hỏi một câu, tuy Ôn Dao không nói chuyện, nhưng phản ứng cùng với lúc đó giống như đúc, hắn lại xác định bảy tám phần, cuối cùng hắn tinh mắt phát hiện trên cổ tay Ôn Dao để lộ ra có một đầu rắn trắng nhỏ quấn quýt, tuy hình thể không giống, nhưng trong đáy lòng hắn có âm thanh nói cho hắn biết, chính là cô bé này!
Bây giờ đi đến là chàng trai mặc quân trang rất trẻ tuổi, thậm chí có thể nói là trẻ tuổi quá phận, tối đa chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng rõ ràng ở đây tất cả mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của cậu, như vậy cậu là trưởng quan quân nhân của bọn người này sao?
Hơn nữa tướng mạo có vài phần giống với cô bé trước đó, là anh em sao? Như vậy cũng không khó hiểu đám quân nhân kia vì sao bảo vệ cô bé như vậy.
Đợi đến khi Ôn Minh đi đến trước mặt hắn, còn chưa nói lời nói, Phùng Tử Nhiên đã mở miệng trước: "Trưởng quan ngài khỏe chứ, tôi là Phùng Tử Nhiên ở căn cứ Hi Nhiên gần đây, tôi không có ác ý, chỉ muốn đến nói lời cảm ơn."
"Ah, không cần phải khách sáo, thuận tay mà thôi."

"Đương nhiên, cũng là đến xin lỗi, trước khi bởi vì không biết, tấn công thú biến dị của các người, thật sự xin lỗi."
"Ừm, không có việc gì, Đại Hoàng nhà của chúng ta cũng không ăn thiệt."'
Nghe Ôn Minh nói như vậy, người đàn ông trung niên nhịn không được muốn nói cái gì, lại bị gã đàn ông đầu trọc kéo một cái, nhìn nhìn một loạt binh lính phía sau Ôn Minh đang cầm súng chỉ vào, chỉ có thể đè xuống phẫn nộ trong lòng, âm thầm trừng mắt nhìn ôn minh liếc.
Ngược lại Phùng Tử Nhiên ngại ngùng, hắn cười cười với Ôn Minh, tiếp tục nói: "Ngoại trừ chuyện này, tôi còn có một việc."
"Chuyện gì?"
"Các người không phải còn một cô bé nữa sao, cô bé đó hơn một tháng trước đã từng cứu tôi, lúc ấy còn có một cô bé khác. Tôi vẫn muốn cảm ơn các cô ấy, đáng tiếc hai cô bé vửa cứu người đã đi mất, cũng không tìm được người. Hôm nay gặp lại, cho nên vẫn muốn nói một lời cảm ơn đàng hoàng."
Ôn Minh nhíu mày, hỏi: "Động nhện?"
Quả nhiên! Quả nhiên đúng là cô bé!
Phùng Tử Nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy, chính là lần đó! Thật sự rất cảm ơn, lúc ấy thật sự cho rằng mình đã chết chắc rồi, không nghĩ đến lại được hai cô bé cứu được."
"Như vậy à, có thể hỏi anh một ít chuyện không?"
Ôn Minh đề nghị ở giữa lúc Phùng Tử Nhiên tình nguyện: "Đương nhiên có thể!"
Nhìn xem đoàn trưởng cùng cái tên gia hỏa dụng tâm kín đáo kia đi qua một bên nói chuyện với nhau, Hà Liệt Sinh có chút không hiểu, cái này không giống tác phong đoàn trưởng nha, chẳng lẽ không phải lý đều không cần để ý, trực tiếp ném ra bên ngoài sao? Như thế nào còn trò chuyện nữa?
Ôn Minh đang suy nghĩ gì? Đương nhiên là muốn hiểu rõ cụ thể vài chuyện em gái mình trải qua lúc trước.
Tuy Ngữ Điệp nói rất nhiều chuyện, nhưng nhất định có chỗ giấu diếm cùng cắt giảm, lần này lại gặp được người em gái cứu được trên đường, tự nhiên phải cẩn thận tìm hiểu kỹ càng, nhìn xem đến cùng nguy hiểm thế nào, em gái lại làm cái gì.
Nhưng, trong quá trình nói chuyện với nhau, Ôn Minh phát hiện, tên gọi Phùng Tử Nhiên này quả thật tâm tư không nhỏ, rẻ ngoặt lòng vòng thăm dò lai lịch cùng chỗ mục tiêu của bọn họ, nhưng trong lời nói của hắn để lộ ý đồ giao hảo rất rõ ràng.
Nghe hắn nói hắn là con trai căn cứ trưởng gần đây, đây là muốn chào mời bọn họ sao? Có phải nói căn cứ bọn hắn gặp phiền toái, muốn mời bọn họ hỗ trợ?
Nhớ tới Tề Cảnh Huy đã từng thảo luận chuyện này cùng cậu, Ôn Minh cảm thấy, cơ hội đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.