Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, người không ngủ.
Ôn Dao ngồi ngây ngẩn bên đầu giường lại không thấy tu luyện cũng không minh tưởng, Ôn Dao đang tự kiểm điểm lại mình, do lòng cảnh giác của cô xuống thấp sao?
Vì sao bị con hắc hồ ly kia phát hiện rồi còn bị anh trai phát hiện, phải biết, Ôn Dao vẫn cho rằng Ôn Minh vĩnh viễn không hoài nghi cái gì, không nghĩ đến hôm nay bị vả mặt rồi, đến cùng bị chú ý vào lúc nào chứ?
Nếu như nói Ôn Trác hắc hồ ly kia từ sớm đã phát hiện ra Ôn Dao còn hiểu được, dù sao hữu tâm tính toán vô tâm, Ôn Dao thua không oan, nhưng vì sao nhiều năm như vậy Ôn Minh vẫn luôn ngu ngốc lại còn thông minh lên chứ! Ngã!
Đương nhiên, Ôn Dao cũng biết chính mình quả thật có một số việc hoàn toàn khác người, ít nhất trẻ con bình thường không phải như vậy, khả năng cũng do trong tiềm thức Ôn Dao tin tưởng cậu, cho nên làm việc mới không suy xét kỹ càng như vậy.
"Haiza —— "
Ôn Dao thở phào một hơi, được rồi, phát hiện liền phát hiện đi, ít nhất chưa nói ra rõ ràng, Ôn Dao cũng xem như chưa biết cái gì là tốt rồi.
Ôn Dao nằm trên giường, quyết định đêm nay không minh tưởng, ngủ thật ngon một giấc.
Nhớ tới trước đó tên kia nói cái gì "Sẽ bảo vệ em thật tốt", Ôn Dao nhịn không được bĩu môi: xin nhờ, đến tột cùng ai bảo vệ ai nha, dựa vào thực lực kia của cậu ấy, mình cũng vì bảo hộ cậu ấy mà tốn không ít tâm tư được không!
Có điều... Có anh trai như vậy cảm giác thật không tệ đây...
Còn hắc hồ ly kia... cũng coi như tạm được, chỉ cần không đoạt vợ với anh là tốt rồi, với tư cách "người nhớn", Ôn Dao không chấp nhặt cùng ranh con.
Ôn Dao cong khóe miệng mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, Ôn Dao có dự cảm, đêm nay, sẽ là một giấc mơ đẹp...
Sáng sớm ánh nắng ban mai còn chưa chiếu vào gian phòng, ngoài cửa liền vang lên tiếp đập cửa đầy quy luật tiếng, nương theo đó là giọng nói thanh thúy dễ nghe: "Dao Dao, Ngữ Điệp, nên rời giường á!"
Ngữ Điệp sớm đã rửa mặt xong nghi hoặc nhìn về phía giường Ôn Dao, Ôn Dao nằm ổn định trên giường, ngủ rất say sưa.
Bình thường Dao Dao đều dùng minh tưởng thay thế ngủ, đêm qua lại đi ngủ? Do khi đó anh Minh nói gì đó sao?
Ngữ Điệp không đánh thức Ôn Dao, cô nhón chân đi ra cửa, mở cửa trước khi Hạ Y Huyên bên ngoài chuẩn bị mở miệng làm một động tác đừng lên tiếng.
Hạ Y Huyên lập tức khép miệng lại, cô thăm dò nhìn vào trong phòng, phát hiện em họ nhỏ gần đây hay thức dậy rất sớm lại còn đang ngủ say!

Ngữ Điệp cẩn thận đóng kỹ cửa lại, sau đó kéo Hạ Y Huyên đi ra ngoài.
"Dao Dao làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Hạ Y Huyên căng thẳng lên, em họ không phải sinh bệnh rồi chứ?
Ngữ Điệp ngượng ngùng lắc đầu: "Chị Huyên Huyên, Dao Dao không có việc gì, chỉ là mấy ngày hôm trước mệt quá, ngày hôm qua lại ngủ hơi muộn, cho nên còn chưa rời giường, chúng ta để em ấy ngủ nhiều thêm một chút, thời gian vẫn còn sớm mà."
"Được rồi, đã như vậy để em ấy ngủ thêm đi, đi, Ngữ Điệp, chị dẫn em đi tập luyện buổi sáng."
Ôn Dao từ từ mở mắt ra, ngáp một cái, sau đó lại nhịn không được duỗi thẳng lưng mệt mỏi.
Ah, rất lâu không ngủ ngon như vậy rồi, Ôn Dao giống như đã mơ một giấc mộng thật dài, nhưng trong mơ thấy gì Ôn Dao lại không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ giấc mộng kia dường như đã hoàn thành tâm nguyện gì đó của mình.
Vậy thì kỳ quái, phải biết, tinh thần lực của Ôn Dao cách Ma đạo sư không xa, không có khả năng không nhớ được một giấc mộng!
Nhưng sự thật chính là như thế, Ôn Dao thật không có một chút ấn tượng nào...
Được rồi, không nhớ thì thôi, có lẽ cũng không phải chuyện trọng yếu gì.
Ôn Dao từ từ đứng dậy, phát hiện ngoài cửa sổ đã sáng rồi, chị họ Hạ còn chưa đến gọi mình rời giường?
Ở giường đối diện Ngữ Điệp cũng không thấy, chăn nệm đều được Ngữ Điệp xếp ngay ngắn, xem ra Ngữ Điệp đã thức dậy, vậy mà Ôn Dao một chút cũng không cảm giác?
Ôn Dao đè sự nghi hoặc dưới đáy lòng, Ôn Dao cũng không có cảm giác bất an gì, cái kia đã nói lên không có quá nhiều vấn đề.
Tiểu Tiểu và Mạn Mạn cũng không ở trong phòng, chắc là đi cùng Ngữ Điệp ra ngoài rồi, Ôn Dao phóng thích tinh thần lực, chuẩn bị nhìn xem các cô đi đâu.
"Hả?"
Ôn Dao cả kinh, Ôn Dao đột nhiên phát hiện tinh thần lực của mình lại tăng lên!
Đây là chuyện gì xảy ra? Mình không có làm gì cả? Có chút quỷ dị nữa à...

Tuy tăng lên không nhiều lắm, nhưng khác hẳn lần trước là, Ôn Dao tinh thần lực vẫn còn một tia tăng trưởng, đây là làm gì?
Ôn Dao không khỏi nghĩ đến giấc mơ không nhớ rõ kia, chẳng lẽ có quan hệ với giấc mộng kia? Nhưng Ôn Dao thật sự không nhớ rõ gì cả!
Ôn Dao thở ra một hơi, trước để một bên đi, nói không chừng một ngày nào đó liền nhớ ra, bây giờ trước tìm xem các cô gái kia đang ở đâu.
Tinh thần lực như giống như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, rất nhanh Ôn Dao đã tìm được mấy người Ngữ Điệp. Các cô cũng không đi xe, ở sân đối luyện phía trước, dường như sợ ồn ào đến Ôn Dao, còn cố ý chọn nơi xa nhất.
Khống chế thân thể chính là Ảnh Điệp, cô không ngừng phát động tấn công về hướng Hạ Y Huyên, mà Hạ Y Huyên lập tức dùng thuấn di tránh né, thật sự trốn không được cũng chỉ có thể cứng đối cứng.
Dầu gì Hạ Y Huyên cũng là quân nhân đời n, từ nhỏ đã được huấn luyện quam tốc độ thân thể hay phản ứng đều nổi trội hơn người bình thường, nhưng chút ưu thế đó của cô gặp phải Ảnh Điệp liền không đủ nhìn.
Ngữ Điệp hẳn đã dặn dò Ảnh Điệp rồi, bởi vậy Ảnh Điệp cũng ra tay không nặng, thậm chí động tác có thể nói khó có được nhẹ nhàng như vậy, bởi vậy hai người miễn cưỡng xem như đánh ngang nhau. Có điều dị năng Hạ Y Huyên mới có không bao lâu, kiên trì không được bao lâu, thể năng vẫn kém hơn Ảnh Điệp, cuối cùng dùng thua để chấm dứt.
"Mẹ ơi.... Em gái Ngữ Điệp thật lợi hại, gọi là Tiểu Ảnh đúng không... Lợi hại, Tiểu Ảnh em có thể bảo vệ tốt Ngữ Điệp đấy." Trên người Hạ Y Huyên trầy da rất nhỏ, tình trạng cô kiệt sức nằm ngồi dưới đất, thở hồng hộc đối mặt với gương mặt Ảnh Điệp không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng mà nói.
Trước đó Hạ Y Huyên cũng không biết tình huống Ngữ Điệp, chỉ có chút suy đoán, hôm nay bởi vì cô đưa ra ý định so tài với Ngữ Điệp, Ngữ Điệp liền chủ động nói ra chuyện Tiểu Ảnh.
Dưới cách nhìn của Ngữ Điệp, Tiểu Ảnh cũng không phải không nhận người gì đấy, con bé là em gái cô, nếu như có thể, cô thật hy vọng rất nhiều người đều biết Tiểu Ảnh, chỉ là tính tình Tiểu Ảnh lầm lì, không thích người xa lạ, đối với đàn ông sát ý càng tăng, cộng thêm các cô không cố ý đi giải thích gì, bởi vậy người biết cũng không nhiều.
Ngữ Điệp rất yêu thích Hạ Y Huyên, trưng cầu ý kiến của Tiểu Ảnh sau khi được đồng ý, cô liền nói cho Hạ Y Huyên biết cô có thể để em gái mình đến đối luyện với cô ấy.
Đương nhiên, kết quả chính là Hạ Y Huyên bị ngược đãi rồi.
Ảnh Điệp nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra chính là Ngữ Điệp, Ngữ Điệp chạy chậm tiến lên, ân cần hỏi han: "Chị Huyên Huyên , chị không sao chứ, Tiểu Ảnh không phải cố ý đâu."
"Không có việc gì không có việc gì." Hạ Y Huyên không để ý khoát khoát tay: "Trong lúc đối luyện không thể tránh được trầy da chảy máu này, đây là bình thường, chị cũng không phải búp bê, trước kia còn chịu qua vết thương còn nghiêm trọng hơn nữa đây, không có gì đáng ngại!"
"Ừ, chị Huyên Huyên rất lợi hại!"
Hạ Y Huyên đưa tay phải nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do vận động của Ngữ Điệp, vừa cười vừa nói: "Chị mà lợi hại gì chứ, Tiểu Ảnh nhà em mới lợi hại."
Ngữ Điệp hé miệng cười cười, có chút xấu hổ, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ôn Dao đứng ở cửa ra vào, cô cười rạng rỡ với Ôn Dao: "Dao Dao, em thức dậy rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.