Ăn xong bữa tối, Tề Cảnh Huy bảo Hạ Y Huyên sớm chút trở về nghỉ ngơi, Hạ Y Huyên tâm như gương sáng, biết chắc đã đến lúc cần nói chuyện quan trọng rồi, chắc chắc có quan hệ với em họ lần này ra ngoài. Cô nháy nháy mắt mấy cái với Ôn Dao, làm khẩu hình "Đừng sợ", quay người cộng thêm Tề Cảnh Huy đã chứng minh, cùng hẹn thời gian ngày mai đi đến trường quân đội, sau đó nhanh nhẹn đi ra ngoài. Hạ Y Huyên vừa đi, bầu không khí phòng khách lập tức có chút yên tĩnh, Tề Cảnh Huy ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lay động, không biết nên mở miệng như thế nào. Nếu như ngồi đối diện chính là Ôn Minh, anh nhất định không chút do dự mở miệng hỏi, nhưng bây giờ ngồi đối diện là cô bé con mềm mại, đặc biệt bị đôi mắt to như bồ đào kia nhìn thẳng vào mình, anh càng thêm không biết nên mở miệng thế nào nữa. "Dao Dao, em miêu tả cho bác Tề về tình huống cụ thể của mạch khoáng kia, còn có sự khác nhau ở Trác Sơn." Ôn Minh mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Tề Cảnh Huy nhẹ nhàng thở ra, anh ngồi thẳng người, cố gắng để cho chính mình nở nụ cười nhìn có vẻ ôn hòa nhất: "Đúng, Dao Dao, cháu nói với bác Tề tình huống chỗ đó, bác rất ngạc nhiên." Theo Ôn Dao kể lại, chân mày Tề Cảnh Huy càng ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng ngày càng thận trọng. Đợi đến khi Ôn Dao nói xong, anh cũng không lập tức đặt câu hỏi, mà cúi đầu trầm tư, một hồi lâu anh mới ngẩng đầu hỏi: "Dao Dao, cháu xác định trước lúc tận thế xảy ra động đất rất nhỏ?" Ôn Dao gật đầu, Ôn Dao có thể xác định hòa thượng gọi là Tĩnh Như kia không có gạt mình. "Động đất..." Tề Cảnh Huy thì thào lẩm bẩm. Đúng rồi! Tề Cảnh Huy rủ tay xuống, anh nhớ rõ trước khoảng thời gian tận thế xảy ra khắp các nơi trên cả nước thiên tai xảy ra không cùng quy mô, mà trong đó, động đất là nhiều nhất. Khi đó bởi vì thật sự quá nhiều quá dày đặc rồi, lộ ra một loại cảm giác không tầm thường, bởi vậy ngoại trừ lúc đầu đưa tin về sau, sau này đều che đậy phong tỏa tin tức, sau đó không bao lâu sau tận thế đã xảy ra. Như vậy, động đất có quan hệ đến tinh thạch này hay không? Chẳng lẽ nơi xảy ra động đất đều có tinh thạch? Tinh thạch này có quan hệ gì với tận thế? Dù sao năng lượng của bọn nó đồng nguyên (cùng nguồn gốc),cái này rất khó không làm cho người ta liên tưởng cùng một chỗ... Nhưng tinh thạch này có năng lượng lớn như vậy? Có thể dẫn đến tận thế? Thấy thế nào cũng không thực tế ah... Ôn Dao cứ như vậy nhìn Tề Cảnh Huy một lúc đổi tư thế suy nghĩ, thậm chí đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ôn Dao cảm thấy tinh thần của anh chấn động rất mãnh liệt, tư duy vận chuyển cao tốc, đây là đang suy nghĩ vấn đề khó khăn gì? Một lát sau, đột nhiên Tề Cảnh Huy dừng bước chân, nhìn Ôn Dao tiếp tục hỏi: "Thế đám động thực vật biến dị Trác Sơn thật sự rất lợi hại? Cháu cảm thấy bọn chúng đại khái tương đương với dị năng giả cấp mấy của chúng ta?" "Cấp ba." Nghe Ôn Dao trả lời, trái tim Tề Cảnh Huy nặng nề, bây giờ đa phần dị năng giả trong căn cứ đều là cấp hai, cấp ba chỉ có một phần nhỏ, cấp bốn quả thật chính là lông phượng và sừng lân! Đương nhiên đây chỉ là ghi chép bên ngoài căn cứ, thực tế có lẽ có chỗ chênh lệch, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa đồng dạng đẳng cấp, thú biến dị so về ý thức chiến đấu, sức chiến đấu đều mạnh hơn nhân loại rất nhiều, huống chi trước tận thế chúng đều là động vật hoang dã, dã tính càng mạnh hơn nữa, sau khi biến dị nhất định càng khó đối phó hơn! Như vậy, vì sao trên thú biến dị trên Trác Sơn lại có đẳng cấp cao hơn thú biến dị nơi khác, lại còn lợi hại hơn nữa? Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với mạch khoáng kia. Khoan đã... vừa rồi anh hình như không để ý đến một vấn đề, chỗ đó động thực vật biến dị lợi hại như vậy, cô nhóc kia làm sao trôi qua hơn một tháng ở nơi đó? Còn mang theo nhiều đồ như thế trở về. Anh đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới, trong lòng có một phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin, điều này sao có thể?! Sau khi suy nghĩ, anh vẫn mở miệng hỏi: "Thế, Dao Dao, cháu bây giờ... Dị năng cấp mấy rồi?" "Cấp năm." Chân Tề Cảnh Huy suýt trợt, thiếu chút nữa ngã một phát, anh cuống quít đở lấy ghế sô pha ổn định thân thể của mình, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Ôn Dao thật lâu. Lúc trước anh suy đoán cô bé này hẳn là cấp bốn, như vậy bọn Mạn Mạn Tiểu Tiểu, đối phó nhiều thú biến dị cấp ba kia hoàn toàn không có vấn đề. Hiện tại nói cho anh biết không phải cấp bốn mà là cấp năm, thật không phải trêu chọc chính mình sao?! "Dao Dao, cháu tu luyện như thế nào?" Tốc độ này có chút kinh người à, giữa người với người chênh lệch lớn như vậy sao? Ôn Dao nghiêng đầu, bình tĩnh trả lời: "Chính là tu luyện như vậy đấy." Được rồi, Tề Cảnh Huy không thể không thừa nhận, giữa người và người chênh lệch chính là lớn như vậy.
Anh cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề thực lực của cô bé nữa, càng có vấn đề trọng yếu hơn cần giải quyết. Anh ngồi xổm trước mặt Ôn Dao, hỏi: "Dao Dao, bác cho cháu biết, trước tận thế, không chỉ Trác Sơn, rất nhiều nơi khác đều đã xảy ra động đất." Ôn Dao gật gật đầu, chuyện này đương nhiên Ôn Dao biết rõ, lúc ấy Ôn Dao còn hack không ít nơi, đã biết một vài chuyện khác. "Cho nên, cháu cảm thấy những nơi đó có thể có tinh thạch như vậy hay không?" Bây giờ Tề Cảnh Huy cũng không dám đối đãi Ôn Dao như các cô bé bình thường nữa rồi, tâm trí đứa nhỏ này không thua kém người trưởng thành, thực lực càng siêu việt hơn những người khác, anh rất thận trọng hỏi thăm Ôn Dao. Ôn Dao thoáng suy nghĩ, Ôn Dao cảm thấy rất có khả năng, dù sao có nguyên nhân mới có kết quả. Tuy tận thế xuất hiện không hiểu thấu, nhưng sự xuất hiện của nó nhất định có nguyên nhân, chỉ xem bọn họ có thể phát hiện ra hay không mà thôi. "Có khả năng." Tề Cảnh Huy gật gật đầu, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh: "Ôn Minh, cháu cảm thấy thế nào?" "Cháu cũng nghĩ có khả năng, dù sao tất cả chuyện này đều thật trùng hợp, có điều tất cả hãy chờ đến lúc chúng cháu đi Trác Sơn xác định rồi nói sau." "Ừ, không phải bác nói việc này giao cho cháu toàn quyền phụ trách rồi sao, cháu sắp xếp thời gian cụ thể, nhưng trước tiên đưa đồ vật thú biến dị Dao Dao mang về đến sở nghiên cứu, sau khi tìm ra đặc tính thì sớm chế tạo vũ khí trang bị cho các người." Tiếp đó Tề Cảnh Huy lấy một xấp tài liệu dày trên bàn đưa cho Ôn Minh: "Đây là danh sách giáo sư nghiên cứu các hạng mục tinh hạch và nhân viên nghiên cứu khoa học, mỗi người đều đã điều tra bối cảnh, cụ thể muốn bao nhiêu người chính cháu tự quyết định, chọn xong bác liền đi tìm Triệu Khải Khang đòi người." Ôn Minh tiếp nhận tư liệu, mở ra, sau đó đi qua một bên đọc kỹ. Tề Cảnh Huy lập tức nhìn về phía Ôn Dao: "Dao Dao, cháu chờ một chút, bác đi lấy một vật cho cháu xem." Tề Cảnh Huy lên lầu hai, chỉ chốc lát liền đi ra, trong tay cầm một chiếc rương nhỏ màu đen. Anh đi đến bên người Ôn Dao, đặt rương lên bàn trà, từ từ mở ra, bên trong xếp ngay ngắn năm ống thuốc. "Đây là ống thuốc bọn người giáo sư Liêu căn cứ vào cách nghiên cứu điều chế của cháu trước đó chế tạo ra, đã trải qua thí nghiệm, làm thành thuốc khôi phục thể lực dường như có chút hiệu quả, nhưng thuốc khôi phục tinh thần lực... haiza, một lời khó nói hết. Bọn hắn còn làm ra vài ống thuốc khác, cháu xem đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]