Chương trước
Chương sau
Con hươu biến dị sau khi nhảy ra liền đi thẳng về hướng Quách Hiểu Duyệt các cô, Quách Hiểu Duyệt nuốt nước miếng, nhịn không được che chở cho con ở trước ngực đồng thời lui về phía sau một bước.
Hươu biến dị đi đến trước người Quách Hiểu Duyệt, nghiêng người nằm xuống, thấy thế nào cũng giống như mời cô lên ngồi vậy.
Quách Hiểu Duyệt không biết làm sao, quay đầu hướng "Ngữ Điệp" xin giúp đỡ, thế nhưng cô phát hiện bây giờ Ngữ Điệp có chút không thích hợp, vẻ mặt lạnh lùng đấy, căn bản là không nhìn cô.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ôn Dao: "Ngồi lên đi."
À? Ngồi trên đây? Đây là tìm thú cho cô cưỡi sao?
Quách Hiểu Duyệt nhìn Ôn Dao ở phía trước, lại nhìn về phía "Ngữ Điệp", đáng tiếc hai người đều không giải thích nghi hoặc cho cô, nghĩ nghĩ, Quách Hiểu Duyệt ôm con cẩn thận từng li từng tí đi lên ngồi lên trên, sau đó dọn ra một tay bắt lấy sừng hươu biến dị.
Sau khi ngồi vững, cô nhìn về phía "Ngữ Điệp": ""Ngữ Điệp" em cũng lên đây đi."
Ảnh Điệp không trả lời, cô cảm thấy Tiểu Ngữ thật quá hay xen vào việc của người khác, cô thật sự rất không thích ở cùng một chỗ với người xa lạ. Ảnh Điệp quét mắt liếc nhìn Quách Hiểu Duyệt, tung nhảy mấy cái đã nhảy lên lưng Đại Hoàng, ngồi ở phía sau Ôn Dao.
Quách Hiểu Duyệt cũng cả kinh, thì ra, Ngữ Điệp cũng lợi hại như vậy...
Đã có thú cưỡi, tốc độ của các cô nhanh hơn rất nhiều, lúc này, Quách Hiểu Duyệt cuối cùng đã thấy được một vài con quái vậy trước kia mọi người từng nói: trên lưng lợn rừng có nham thạch bao trùng, có hình thể cực kỳ quái dị; hai cái đuôi, toàn thân màu xanh lá, lớn lên như con thằn lằn; các loại ôn trùng có vẻ ngoài kỳ quái; còn có các loại thực vật chủ động tấn công vật còn sống...
Quách Hiểu Duyệt ôm chặt con trong ngực, còn lo lắng Nữu Nữu ở trên lưng khóc rống lên, gây sự chú ý cho bọn nó.
Trách không được trước đó rất nhiều người ra ngoài đều không còn sống trở về, xem tình hình này, làm sao người bình thường có thể đánh thắng được?!
Nhưng những thứ đáng sợ kia căn bản không dám tới gần các cô, thật nhiều thứ xa xa nhìn thấy các cô đã quay người bỏ chạy, giống như các cô là mãnh thú hồng thủy vậy. Vừa rồi còn gặp hai con động vậy đang đánh nhau, đánh cũng ngừng, chạy trốn cực kỳ nhanh.
Quách Hiểu Duyệt nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Ôn Dao... Chắc hẳn là sợ đứa bé này...
Mặt Ôn Dao có chút đen, Ôn Dao cũng không làm cái gì mà! Về phần vì sao gặp Ôn Dao đã bỏ chạy?!
Ba ngày sau, cuối cùng các cô đã ra khỏi phạm vi Trác Sơn, trực tiếp đi đến đường cái gần đó.

Để con hươu biến dị đi theo các cô ba ngày qua trở về, sau đó Ôn Dao nhìn về phía Quách Hiểu Duyệt, ánh mắt sâu u, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Quách Hiểu Duyệt có chút bồn chồn, bây giờ các cô đã ra Trác Sơn, cũng đi lên đường cái, theo đạo lý quảng đường còn lại cô nên đi một mình rồi, nhưng cô bé này không mở miệng, cô không biết nên nói cái gì nữa.
"Biết lái xe không?"
"À? Ah, biết, biết."
Cô đã từng theo anh họ học lái xe một thời gian ngắn, miễn cưỡng cũng được tính là biết lái xe đi...
"Thế thì đi thôi."
Quách Hiểu Duyệt không hiểu ra sao đi sát theo phía sau hai người, sau khi đi hơn mười phút, cô phát hiện trên đường cái có mấy chiếc xe đậu, cả thân xe tràn đầy máu đen cùng vết rạch, trên đường đều là vết máu cạn khô, còn có vài khối thụt vụn cùng hình người ngã lăn trên mặt đất.
Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi hôi thối, điều này làm Quách Hiểu Duyệt sinh sống nhiều năm trong núi không nhịn được nhíu mày, cái mùi này quá không dễ chịu rồi.
"Lái một chiếc."
Nghe tiếng nói Ôn Dao, cuối cùng Quách Hiểu Duyệt đã hiểu ý của Ôn Dao, nhìn phía trước giống như xảy ra thảm trạng tai nạn xe cộ bình thường, Quách Hiểu Duyệt tự động viên cho mình một phen, từ từ đi lên phía trước đi.
Cô quan sát thô sơ giản lược, chọn lấy một chiếc xe Jeep có vẻ ngoài nhìn nguyên vẹn nhất, ngay vào lúc cô đặt tay lên trên cửa xe, sau lưng đột nhiên Nữu Nữ hét lên một tiếng bén nhọn: "Mẹ!"
Trong lòng Quách Hiểu Duyệt nhảy dựng, nhanh chóng lui về sau vài bước, ổn định người mới tập trung nhìn vào phía trước, chỉ thấy bên cạnh bánh xe có một nửa thi thể, làn da màu nâu xanh, khắp nơi trên người đều là thịt hư thối.
Điều làm cho người ta kinh hãi nhất chính là, nó chỉ còn lại một nửa thân thể mà cũng chưa chết, nó ra sức kéo lên thân thể lên trên, đầu bị chặt có một khe hở rất to, óc màu xám trắng óc hòa với huyết dịch màu đen nhánh chảy ra mặt nhưng nó mở cái miệng to lộ ra hàm răng sắc nhọn gào thét về phía cô, một tay phóng trên mặt đất cố gắng kéo lê thân thể chậm chạp tiến về phía trước, tay kia kéo dài thẳng tắp đấy, móng vuốt sắc bén cũng dính đầy máu đen không ngừng vung vẩy về phía Quách Hiểu Duyệt.
Nữu Nữu ở sau lưng bị một màn này dọa muốn khóc thét lên, nhưng bé nhớ rõ mẹ dặn dò, không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể che chặt miệng càng không ngừng rơi lệ.
Nhưng em bé địu trước ngực cũng không bận tâm nhiều như vậy, trong không khí ngửi phải mùi khó ngửi cùng trái tim Quách Hiểu Duyệt đập dồn dập, làm cho bé rất không thoải mái, vì vậy lên tiếng khóc lớn lên.
Tuy sinh non, nhưng lại được Quách Hiểu Duyệt cùng Ngữ Điệp cẩn thận chăm sóc, cộng thêm pháp sư Tĩnh Như thỉnh thoảng kiểm tra cho bé, bây giờ bé lớn lên rất khỏe mạnh, tuyệt không chênh lệch với em bé trước tận thế.
Bởi vậy tiếng khóc của bé không còn nhỏ bé yếu ớt như trước kia nữa, gào khóc lớn vang dội như tiếng sấm.

Tiếng khóc của em bé cùng mùi hương phía trước không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Zombie trên mặt đất, nó càng thêm hưng phấn bò về phía trước, trong miệng không ngừng kêu gào.
Ăn luôn mẹ con bọn họ, ăn luôn mẹ con bọn họ! Ăn luôn mẹ con bọn họ thì nó có thể từ từ khôi phục!
Lúc Quách Hiểu Duyệt nhìn thấy Zombie cả người cứng lại rồi, trong óc của cô không ngừng hồi tưởng thảm trạng ngày đó trong thôn, tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng, căn bản cũng không biết phải làm gì.
Tiếng khóc của con đánh thức cô, đúng rồi, cô còn có hai đứa con, nếu cô chết rồi, con của cô phải làm sao bây giờ? Cô nhất định phải sống sót, cô còn chưa tìm được ba mẹ của mình, cô phải sống sót!
Thân thể Quách Hiểu Duyệt dần dần thả lỏng xuống, cô xiết chặt nắm đấm, không ngừng động viên chính mình, vừa kéo ra khoảng cách với Zombie, vừa nhìn bốn phía tìm vũ khí tiện tay.
Cô nhớ rõ Ngữ Điệp từng nói qua, Zombie chỉ có chém mất đầu của bọn nó, chúng mới có thể chính thức tử vong.
Hiện tại con Zombie này chỉ có một nửa thân thể, không có gì đáng sợ, cô nhất định có thể gϊếŧ chết nó!
Nhìn một vòng, cô cũng không phát hiện có vũ khí gì, ngược lại bên cạnh đường cái trong rừng cây có nhiều đá tảng, cô chẳng quan tâm vỗ về con trong ngực, chạy qua lấy, nâng lên một tảng đá lớn, đi đến phía trước con Zombie kia, giơ lên cao cao, hung hăng đập mạnh xuống đầu nó!
"Bịch!"
Tảng đá chính xác đập vào trên đầu Zombie, trực tiếp đập nát đầu nó, óc màu xám trắng hòa với máu đen bắn ra.
Quách Hiểu Duyệt cuống quít lui về sau, cô biết rõ nếu người bình thường dính phải sẽ biến thành Zombie, cô không có dị năng, cũng không biết những vật này dính vào trên người cô có thể có ảnh hưởng gì hay không, cô phải chú ý một chút.
Tuy đầu Zombie bị nện vỡ rồi, nhưng Quách Hiểu Duyệt lo lắng còn chưa đủ, tìm được một nhánh cây thô to dài đẩy đá tảng ra, lại nâng lên một tảng đá khác đập mạnh xuống dưới lần nữa.
Sau mấy lần như vậy, thẳng đến khi đầu Zombie hoàn toàn bị đập nát bét cô mới ngừng lại, vừa thở hổn hển, cố gắng bình phục trái tim đập dồn dập trong ngực mình, vừa ôm con trong ngực dỗ dành.
Cô nghe nói thanh âm quá lớn cũng dẫn đến Zombie, cho nên nhất định phải làm cho con yên tĩnh lại lại mới tốt.
"Thấy rõ chưa, thứ này, chính là tận thế."
Quách Hiểu Duyệt còn đang trấn an con đã nghe được sau lưng truyền đến giọng nói trẻ con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.