Chương trước
Chương sau
Nghe được tiếng bước chân, Ngữ Điệp nhìn về phía cửa ra vào, phát hiện là Ôn Dao, cô hưng phấn phất phất tay, hô: "Dao Dao, em mau đến đây xem, tiểu bảo bảo của chị Hiểu Duyệt rất thú vị!"
Vừa sinh ra có cái gì thú vị chứ...
Tuy nghĩ như vậy lấy, Ôn Dao vẫn đi lên phía trước, mắt nhìn vào em bé nhỏ nhắn cố gắng bú sữa.
Mmmm... Xấu quá!
"Dao Dao, em đừng thấy bây giờ bé rất xấu, về sau sẽ nẩy nở trắng trắng mập mập lên, chị Hiểu Duyệt nói em bé mới sinh đều như thế này đấy, chúng ta cũng là như thế này đấy."
Dường như nhìn ra trong mắt Ôn Dao ghét bỏ, Ngữ Điệp vội vàng giải thích.
Quách Hiểu Duyệt cười cười với Ôn Dao, tuy cô bé này thoạt nhìn nhỏ hơn Ngữ Điệp một chút, lớn lên cũng xinh đẹp dễ thương, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt không chút gợn sóng của Ôn Dao, Quách Hiểu Duyệt cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Ôn Dao, đôi mắt kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho người nào ở trước mặt Ôn Dao cũng không có chỗ nào che dấu, tóm lại là một cô bé kỳ quái.
Nhìn thấy Ôn Dao, Ngữ Điệp nhớ tới nghi vấn vẫn luôn tồn tại trong đáy lòng, cô khó hiểu hỏi thăm: "Chị Hiểu Duyệt, vì sao chị ở chỗ này, còn..."
Ngữ Điệp muốn nói lại thôi, không biết nên nói thế nào để diễn tả tốt hơn, Quách Hiểu Duyệt biết rõ cô muốn nói gì, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng giải thích.
Cô cũng không phải người nơi này, cô là sinh viên, vốn muốn nghỉ hè đi ra làm thêm để tích lũy thêm kinh nghiệm cho bản thân, lại không ngờ bị bọn buôn người bắt lấy bán đên thôn Thanh Ninh này.
Thôn Thanh Ninh là chỗ sâu trong núi lớn, thâm sơn cùng cốc, người ở bên trong đều là người thiếu kiến thức pháp luật, ngu muội vô tri. Ngay từ đầu cô có ý đồ phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng đổi lại là một trận lại một trận đánh chửi, cuối cùng cô sợ, bị bắt buộc rồi sinh con.
Bởi vì là con gái, cũng không vui vẻ gì, cho nên vẫn luôn hy vọng cô sinh ra một đứa con trai.
Vào lúc cô mang thai lần thứ hai chưa đến bốn tháng, trong thôn có phần lớn người bắt đầu cảm mạo phát sốt, không đến vài ngày, trong thôn xuất hiện rất nhiều quái vật ăn thịt người.
Ba chồng cô cũng bị biến thành loại quái vật này, bị Trịnh Đức Thuận một búa đập nát đầu. Trong thôn quái vật nhiều lắm, bọn hắn căn bản không ra được thôn, ở đây thông ra bên ngoài cũng chỉ có một con đường, không có cách nào, người còn may mắn còn sống sót liền bỏ chạy lên trên núi.
Có người già nhớ rõ trong núi sâu có ngôi chùa cổ, ngẫu nhiên còn gặp được hòa thượng xuống núi mua đồ, cho nên bọn họ liền chạy về phía chùa tìm chỗ trốn.
Sau khi đi vào chùa, trụ trì đại sư Tĩnh Như ở chùa chứa chấp bọn hắn, sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ cho bọn hắn.
Nhưng đồ ăn trong chùa cũng không nhiều, bọn hắn có mười sáu người, không bao lâu đồ ăn đã ăn hết sạch, vì vậy có người nói lên núi kiếm ăn, trên núi có cái gì hay không?
Nhưng bọn hắn thật không ngờ, không chỉ có người biến thành quái vật ăn thịt người, động thực vật trên núi cũng biến dị, đi ra ngoài tám người cuối cùng chỉ có ba người trở về, cho nên bọn hắn cũng không dám đi ra ngoài nữa rồi.
Lập tức không có đồ ăn, đều sắp luân lạc đến tình trạng ăn vỏ cây rồi, tuyệt vọng bao phủ lấy mọi người, đột nhiên có người nói với đại sư Tĩnh Như, Phật giáo đã có nói "Xả thân nuôi hổ", "cắt thịt cho chim ưng ăn", đại sư nhất định không đành lòng để mọi người chết đói như vậy chứ.
Những lời này dường như mở ra một cánh cửa mới, mọi người bị đói khát xông váng đầu óc xông về phía bốn vị tăng nhân trong chùa, thật sự giết chết bọn họ, xé xác bọn họ ăn rồi.
Nhìn thấy tất cả, Quách Hiểu Duyệt cảm thấy bọn hắn đều điên cả rồi, quả thật không phải là người, nguyên một đám ác ma, cô ói liền mấy ngày, không ăn được bất cứ thứ gì, Trịnh Đức Thuận nhìn xem bụng của cô, muốn đổ canh thịt cho cô, cô chết sống đều không ăn, một rót liền nhả ra, cuối cùng cũng mặc kệ cô.
Chỉ là lúc bọn hắn muốn giết đại sư Tĩnh Như, bị ánh mắt không hề bận tâm kia đầy lùi manh nha, dường như vẫn còn có chút e ngại, cho nên bọn họ hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho trót ném cho ông vào giếng cạn phía sau.
Đã qua hai ngày, có bốn người phát hiện mình đã có siêu năng lực, một người có khí lực trở nên rất lớn, một người có thể nhìn thấy rất xa, sau đó lại là hai anh em Trịnh Đức Thuận. Bọn hắn tưởng rằng nguyên nhân là do ăn thịt hòa thượng, cho nên mới có thể có năng lực vượt qua sự lý giải của người bình thường.
Bọn hắn cho rằng cái này có thể đối phó với bầy động vật trên núi rừng rồi, không cần lo lắng cái ăn nữa, thế nhưng sự thật cho bọn hắn một kích trầm trọng, bọn hắn căn bản đánh không lại đám động thực vật kỳ kỳ quái quái kia, thậm chí người nhìn xa cũng đã chết.
Bọn hắn lại co đầu rút cổ ở bên trong chùa.
Rất nhanh lại không có đồ ăn, Quách Hiểu Duyệt cứ lạnh mắt nhìn nguyên một đám sát nhân kia, cuối cùng Trịnh Đức Thuận một lần giết chết những người khác, chỉ còn lại một nhà bọn họ.
Trong lúc này, Trịnh Đức Thuận ý tưởng đột phát, muốn chính mình giả dạng tăng nhân đi ra ngoài gạt người, mà từ từ hắn cũng nắm giữ được năng lực của mình, đánh không thắng, nhưng hắn có thể cẩn thận tránh thoát sự chú ý của những động thực vật kia.
Vì vậy hắn mặc quần áo cà sa tiến vào trong núi, thật đúng là để cho hắn lừa gạt được một đôi tình nhân trẻ, nghe nói đến đây du lịch, kết quả trên đường du lịch rất nhiều người đã biến thành quái vật ăn thịt người, bọn hắn chạy vào thâm sơn, lại lạc đường, ở bên trong rừng sâu núi thẳm rất nhiều ngày, không có bị những động thực vật kia giết chết, lại bị lừa gạt đến nơi này.
Quách Hiểu Duyệt nhìn thấy bọn họ như thấy được chính mình, nhịn không được vụng trộm báo tín, thế nhưng không nghĩ đến chàng trai vứt bỏ cô gái bỏ trốn.
Đằng sau không còn gặp được những người khác, thậm chí cô cảm thấy trên thế giới này chỉ còn lại một đám ác ma, sau này cô phát hiện bên trong giếng cạn đại sư hình như vẫn còn sống, nên luôn lén lút ném xuống dưới vài thứ, nhưng cũng chỉ là thực vật ăn được mà thôi.
Có đôi khi cô nghĩ, có phải sau khi sinh con xong mình cũng sẽ bị ăn thịt? Có đôi khi nhìn thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn Nữu Nữu không đúng, từ đó về sau cô một tấc cũng không rời con gái, sợ một ngày nào đó con gái không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tuy cô hận những người này, nhưng đứa nhỏ là từ trên người cô rơi xuống, cô không đành lòng vứt bỏ đứa nhỏ.
Hiện tại, cô nhìn hai cô gái nhỏ trước mắt, các cô dường như rất lợi hại, lại có thể đánh bại những người kia.
"Vậy... Bọn hắn... thế nào rồi..."
Cả buối tối cô đều đau đến không chịu nổi, căn bản không có tinh lực nghĩ đến bọn hắn, hiện tại, nói nhiều như vậy, cô mới nhớ tới, đến cùng bọn hắn thế nào rồi? Còn sống hay không?
"Chết rồi." Ôn Dao đạm mạc trả lời.
"Đều... Chết rồi? Ba người đều chết hết?" Quách Hiểu Duyệt không thể tin mà lên giọng.
Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, Quách Hiểu Duyệt bi từ trong tim trào ra, cô nên cao hứng chứ, không phải cô được giải thoát rồi sao?
Cuối cùng không cần lo lắng hãi hùng, không cần trải qua cuộc sống như vậy nữa rồi, thế nhưng nước mắt của cô không ngừng rơi, thậm chí rơi xuống và lặn mất tăm trong tã lót của em bé.
Một bên Nữu Nữu không biết mẹ mình vì sao lại đột nhiên khóc, bé ngồi thẳng người lên, đưa bàn tay bé nhỏ ra, ngốc nghếch lau nước mắt giúp cô.
Quách Hiểu Duyệt duỗi tay trái ôm cổ Nữu Nữu, đầu tựa vào cổ của bé, nước mắt rất nhanh làm ướt cổ áo Nữu Nữu. Nữu Nữu không biết làm sao, bé chỉ biết dùng bàn tay nhỏ bé từng chút từng chút vuốt ve tóc Quách Hiểu Duyệt, im ắng an ủi cô.
"A Di Đà Phật, thí chủ, không biết bây giờ rốt cuộc tình huống bên ngoài thế nào, quái vật ăn thịt người theo như lời bọn hắn nói đến tột cùng là gì?"
Ôn Dao quay đầu, Tĩnh Như đứng ở ngoài cửa.
"Còn có..." Tĩnh Như duỗi ra tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện luồng áng sáng trắng: "Thứ này là gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.