Ngọc bội kia là trang bị không gian à? Còn có thể chưa vật sống? Mọi người có thể đi vào? Gặp được nguy hiểm, chui vào trong không gian, quả thật chính là trang bị tốt nhất để giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của nha! Ôn Dao cảm thấy đây là một loại thần khí, cứ như vậy so sánh so sánh, Ôn Dao cảm thấy nhẫn không gian của mình yếu kém quá... Ở đại lục Ella, có thể có trang bị không gian chứa vật còn sống nhưng đa phần chỉ là khế ước thú, nhưng lại vô cùng hiếm thấy, ngược lại Ôn Dao có một cái, nhưng cũng chỉ có một cái như thế, còn không có mang đến đây. Mọi người có thể đi vào, cô chưa từng thấy qua, thì ra trong truyền thuyết pháp sư không gian đạt đến cảnh giới nhất định có thể mở không gian cho chính mình, trong không gian kia người bình thường có thể sinh hoạt, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, thực chưa từng thấy. Nếu Ôn Dao biết rõ không gian này còn có thể gieo trồng, Ôn Dao nhất định càng thêm hâm mộ, ghen ghét, hận nha! Chỉ vừa biết rõ có thể trốn vào, trong đầu Ôn Dao liền sinh ra ý định chiếm nó làm của riêng, cẩn thận nghiên cứu. Chỉ là Ôn Dao lắc đầu, rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này. Với tư cách thờ phụng ma pháp sư trao đổi đồng giá, Ôn Dao sẽ không giết người đoạt bảo, đặc biết đối phương cũng không làm ra chuyện uy hiếp tính mạng của mình. Nếu mượn để nghiên cứu... Ôn Dao cảm thấy rất không có khả năng, dù sao nhìn bộ dáng của cô ấy rất quý ngọc bội kia, cũng không muốn để người khác biết rõ, nếu quả thật Ôn Dao mở miệng, nói không chừng sẽ rơi vào cục diện không chết không ngừng đây này. Dù sao, Ôn Dao cảm thấy hình như An Ninh có không ít bí mật của mình, nhưng Ôn Dao không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, Ôn Dao chỉ cảm thấy hứng thú với loại năng lượng bất đồng này mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Dao quyết định cứ quan sát trong khoảng thời gian này trước đã, dù sao Ôn Dao còn muốn làm những chuyện khác. An Ninh vừa tiến vào không gian đã chạy tới đầu nguồn dòng suối nhỏ, nhưng thân thể của cô quá hư nhược, chạy vài bước không thể không dừng lại, từ từ đi qua đó. Vân Lưu bay ra từ gian nhà trúc, nó rơi xuống trên bờ vai An Ninh, giọng điệu lo lắng: "Chủ nhân, chị làm sao vậy?!" An Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là dị năng hao tổn trống rỗng, thân thể suy yếu mà thôi." "Thế thì chủ nhân nhanh uống chút linh tuyền, nghỉ ngơi một chút!" Vân Lưu rời khỏi đầu vai, bay về đầu nguồn dòng suối, An Ninh đi đến suối đầu nguồn, nơi này có một con suối nhỏ, liên tục không ngừng có nước chảy từ trong con suối tuôn ra, chạy về hướng đồng ruộng. An Ninh ngồi xuống, cúi người, duỗi hai tay hứng nước suối trong lành uống một ngụm, linh thủy mát lạnh ngọt lịm chảy xuống yết hầu, An Ninh cảm thấy thân thể mệt mỏi dần tan biến, tốc độ khôi phục dị năng dường như cũng nhanh hơn không ít. Tuy linh khí trong nước suối không nhiều lắm, nhưng có trợ giúp rất lớn đối với việc khôi phục thân thể, cũng cải thiện thể chất, khôi phục dị năng nhanh hơn. An Ninh nghĩ nghĩ, tay khẽ vẫy, một chiếc ấm nước bay tới, tiếp được ấm nước, An Ninh bắt đầu hứng nước vào trong ấm. "Chủ nhân, em nhớ tới một sự kiện." "Làm sao vậy?" "Cô bé kia không phải ở dưới lầu hay sao, cô ấy sẽ không phát hiện chị biến mất chứ..." Tay An Ninh run lên, ấm nước rơi thẳng xuống trong suối, nửa chìm nửa nổi trên mặt nước. Chủ quan rồi! Cô bé có tinh thần lực rất mạnh kia đang ở dưới lầu! An Ninh cầm ấm nước lên, tâm thần khẽ động, xuất hiện ở trong phòng. Cô nhắm mắt lại, chăm chú cảm giác một phen, tuy cô không có dị năng hệ tinh thần, nhưng tinh thần lực của cô cũng không yếu hơn dị năng giả hệ tinh thần, nếu có người nhìn trộm, cô vẫn có thể cảm giác được một ít. Cẩn thận cảm giác thật lâu, An Ninh cũng không có bất kỳ phát hiện gì, cô thở dài một hơi, chắc là không phát hiện gì đâu, dù sao cô cũng không lộ ra dị thường gì, hơn nữa người bình thường không phải thời thời khắc khắc đều phóng thích tinh thần lực. Ổn định tâm tình, An Ninh nhìn ấm nước trong tay, mấp máy miệng, đưa tay mở cửa. "Chị!" "Đội trưởng!" Tiếng cửa phòng mở ra làm kinh động đến hai người ở phòng bên cạnh, An Cát và Đường Tuyết Kỳ vọt ra, chỉnh tề hô một tiếng. Lầu hai chỉ có ba người bọn họ, những người khác đều xuống lầu chăm lo cho người bị thương, mà bên ngoài cửa sổ bị phong kín cũng không nghe được âm thanh chim biến dị, hình như chúng đã đi. "Đi thôi." An Ninh mang theo hai người bọn họ xuống lầu, nghe tiếng bước chân mọi người nhao nhao ngẩng đầu, đây là, một giọng nói trào phúng vang lên: "Ơ, nghỉ ngơi đủ rồi à? Đoàn người đều đang lo lắng cho đội trưởng, lo lắng chim biến dị bên ngoài, cô còn có tâm tư ngủ? Hại đội trưởng chúng tôi thành ra như thế, cô vui chứ? Đã hài lòng chưa?" "Lâm Lâm!" Chị Phỉ nghiêm nghị quát, ngăn cản cô ta nói câu kế tiếp. Hiện tại mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ, bên ngoài còn có chim biến dị uy hiếp, đoàn kết nhất trí mới là trọng yếu nhất, tuyệt đối không thể gây nội chiến. Hơn nữa, chuyện này cũng không oán được người ta, là đội trưởng chú động chắn phía trước cô ấy, sau đó cô ấy cùng tiểu đội của cô ấy cũng ra rất nhiều lực, không thể đem tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên người cô ấy. Con mắt Trương Lâm Lâm đỏ rừng rực, ánh mắt nhìn An Ninh tràn đầy oán hận, nghe chị Phỉ vẽ chuyện, cánh môi Trương Lâm Lâm rung rung vài cái, nhỏ giọng mắng vài câu, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục chăm sóc Tần Thiếu Minh đang hôn mê. An Ninh không để ý đến sự chỉ trích của Trương Lâm Lâm, cô ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt đảo qua vị trí bọn người Lâm Thế Bưu, ánh mắt thoáng dừng trên người Ôn Dao rồi dời đi. Cô bé kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chắc là không chú ý đến cái gì... An Ninh quyết định sau này có làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, đồng thời trong khoảng thời gian này phải chú ý quan sát nhiều hơn, trọng sinh và ngọc bội là bí mật lớn nhất của cô, cô tuyệt không thể nói cho người thứ hai biết, nếu như bí mật thật sự bị phát hiện... An Ninh thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi đến bên người Tần Thiếu Minh ngồi xổm xuống, vặn ấm nước muốn rót vào trong miệng Tần Thiếu Minh. "Cô làm gì thế!" Trương Lâm Lâm đưa tay đẩy, dùng lực mạnh đẩy ấm nước trên tay An Ninh ra, có vài giọt nước bắn ra, nhỏ lên trên mặt Tần Thiếu Minh. Trương Lâm Lâm vừa dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vài giọt nước trên mặt Tần Thiếu Minh, vừa tức giận nói: "Cô tránh ra! Không cần cô giả mù sa mưa, chẳng lẽ chúng tôi không có nước sao? Cô cách đội trưởng chúng tôi xa một chút thì đã cảm ơn trời đất rồi!" "Này! Cô nói chuyện thế nào vậy hả?!" Nhìn thấy chị mình bị người ta mắng như vậy, An Cát không nhịn được mở miệng nói: "Chị tôi có lòng tốt đút nước cho hắn, cô nghĩ rằng chúng tôi muốn làm gì? Hơn nữa, mắt cô bị mù rồi hả? Cũng không phải chị tôi hại hắn biến thành như vậy!" "Đúng đấy, cô tốt nhất hiểu cho rõ, rõ ràng đội trưởng các người vẫn luôn chủ động đến tìm đội trưởng chúng tôi, cái gì gọi là cách đội trưởng các người xa một chút? Phải là đội trưởng các người cách đội trưởng chúng tôi xa một chút mới đúng!" Đường Tuyết Kỳ chống nạnh cũng gia nhập trận chiến mắng, lại dám mắng "Nữ Thần" của cô, không thể nhẫn nhịn! Một đám người Lâm Thế Bưu ngồi ở đó ngửi thấy mùi ngon mà nhìn xem kịch, nếu có một bao hạt dưa nữa thì tốt quá rồi. Trong tận thế không có hoạt động giải trí gì, tất cả mọi người trôi qua đều rất áp lực, khó có được có một trận tình tiết cẩu huyết bày trước mặt bọn hắn, làm sao có thể bỏ qua được chứ? Trước đó ở căn cứ có tin đồn rải rác về các cô, cộng thêm hành vi động tác trước kia, cùng với tin tức bát quái nghe được trong căn cứ, từng giây từng phút đều có thể bổ não trong đầu một bộ phim tình cảm cẩu huyết: "Cô yêu hắn, hắn yêu cô, cô không yêu hắn, cô hận hắn..." nha! Ánh mắt bọn Lại Tử càng thêm sáng quắc nhìn chăm chú vào An Ninh bên kia, trong lòng không ngừng hô hào:【Phản kích! Phản kích! Vả mặt đi!】 Thậm chí còn có người hi vọng Tần Thiếu Minh vị "Nhân vật nam chính" này nhanh chóng tỉnh lại, xem xem cuối cùng hắn lựa chọn đứng ở bên nào, loại kịch này nha, sao thiếu nhân vậy nam chính được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]