"Grào!" Bên trái Ôn Dao truyền đến tiếng rống đầy giận dữ của Đại Hoàng, mà phía trước nó cũng đồng dạng có một con nhện biến dị khổng lồ. "Ầm!" Tay phải Ảnh Điệp nắm cả eo Ôn Dao nhảy về phía sau, lại một con nhện biến dị từ trên tay không giáng xuống, phần bụng cứng rắn nện xuống chỗ các cô vừa đứng thành một cái hố to. Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn bên kia đồng dạng giằng co với một con nhện biến dị hơi nhỏ hơn. Hai người Ôn Dao vừa mới lui ra phía sau đứng vững, hao con nhện biến dị kia không ngừng phun tơ nhện hình lưới về phía các cô, Ảnh Điệp ôm Ôn Dao tung nhảy trong rừng cây, vô cùng linh hoạt tránh né tất cả công kích. Ôn Dao cau mày thoáng nhìn chung quanh, phát hiện chung quanh trên nhánh cây quấn đầy tơ nhện màu bạc, ở trong bóng đêm phản xạ tia ánh sáng. Cứ theo đà này, các cô dần dần sẽ bị tơ nhện bao vây, thẳng đến khi không có nơi đặt chân, cuối cùng bị tơ nhện dính chặt trói lại. "Tách ra, một người một con!" Ảnh Điệp gật đầu, cô cũng phát hiện ý định của con nhện biến dị. Ảnh Điệp lại một lần nữa nhảy lên rời rơi xuống chỗ đất bằng, buông Ôn Dao ra sau đó lại nhảy lên, ở trên nhánh cây mượn lực mấy lần, trực tiếp nghênh tiếp con nhện biến dị khổng lồ lúc đầu. Tiến đến gần mới phát hiện, thân thể con nhện biến dị này cũng không phải đơn thuần màu đen, đầu của nó cùng phần bụng đều có đường vân màu xanh sẫm, đặc biệt nhất là hoa văn ở phía trước đầu phần bụng, nhìn thế nào cũng thấy giống như gương mặt dữ tợn của một người. Bên miệng con nhện biến dị có một cặp xúc tu như càng cua sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh kẹp về phía Ảnh Điệp trước mặt. Ảnh Điệp cất cao thân hình, mủi chân điểm nhẹ, dẫm nát càng cua sau đó mượn lực nhảy lên trên, ở giữa không trung lưu loát xoay người ngửa ra sau, sau đó vững vàng cưỡi trên khoảng giữa bộ ngực cùng phần bụng của con nhện biến dị. Cùng lúc đó, Ảnh Điệp rút dao găm bên hông ra, hung hăng đâm xuống lưng con nhện biến dị! "Đinh!" Từng tiếng dội lại, dao găm trong tay Ảnh Điệp hoàn toàn đâm không được ngực giáp cứng rắn của con nhện biến dị, ngược lại va chạm bị gẫy rồi. Con nhện biến dị bắt đầu lắc lư dữ dội, đồng thời càng không ngừng nhảy lên, ý đồ hất Ảnh Điệp trên lưng nó xuống. Ảnh Điệp chặt chẽ bám chặt không buông, có chút cúi người, hai chân kẹp chặt, vững vàng như trước ngồi ở phía trên. Ôn Dao chỉ huy vô số lưỡi dao nước cùng mũi tên nước bắn về con nhện biến dị đối diện cô, ở bên ngoài lớp vỏ cứng rắn của nó lưu lại đường đường trắng bạc, đồng thời dưới chân rất nhanh chuyển động, tránh né đối diện thỉnh thoảng phóng tơ nhện về phía cô. Nghe được âm thanh dội lại kia, Ôn Dao tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua, tay trái vừa lật, trong tay xuất hiện một thanh dao găm không chút thu hút, cô ném dao găm về phía Ảnh Điệp, đồng thời hô lớn: "Tiếp này!" Ảnh Điệp đang cưỡi trên lưng con nhện biến dị nghe tiếng, lập tức cúi người sang bên cạnh, tay trái chụp tới, chuẩn xác không sai tiếp được dao găm. Đồng thời giơ lên cao cao, hung hăng đâm mạnh vào đầu phần bụng bên trái con nhện biến dị. Không trượt phát nào dao găm không chút thu hút đơn giản đâm vào đầu phần bụng con nhện biến dị, Ảnh Điệp dùng sức kéo một phát: "Ầm ——" một tiếng, kéo ngang một phát thành miệng vết thương dài và lớn. Đồng thời, huyết dịch màu xanh lá cây đậm phun tung toé ra ngoài, con nhện biến dị cảm thấy đau đớn kịch liệt bắt đầu điên cuồng vặn vẹo dựng đứng người dậy. Ảnh Điệp rút dao găm ra, thay đổi phương hướng đâm dao vào phía bên phải con nhện biến dị, đồng thời hai tay nắm chặt ở chuôi dao găm, thuận thế nhảy xuống dưới, một lần nữa bên phải kéo dài một đường vết thương thẳng đứng từ đầu đến phần đáy. Con nhện biến dị bị trọng thương cả người bắt đầu điên cuồng đâm tới, đụng ngã không ít cây cối, huyết dịch màu xanh lá rơi đầy đất, chỗ giác quan bên mép cũng phun nọc độc khắp nơi, thậm chí phần lưng không ngừng bắn ra tơ nhện loạn xạ. Ảnh Điệp tìm đúng thời cơ, xông vào con nhện biến dị lần cuối, giơ lên dao găm, nhảy dựng lên cao, dùng sức đâm dao găm vào bụng nó, sau đó hai tay nắm lấy dao găm, một hơi kéo dài đến phần đuôi, đem toàn bộ phần bụng con nhện biến dị đào lên! "Ào ào ——" một lượng lớn chất lỏng màu xanh lá cây đậm ào ào trút xuống, bao phủ thảm cỏ bên dưới đất, cho dù Ảnh Điệp rất nhanh tránh ra, nhưng trên người vẫn bị bắn tung tóe không ít huyết dịch. Con nhện biến dị ra sức vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng vẫn không cam lòng ngã xuống "Phịch" phát ra một tiếng vang thật lớn, còn nện đứt một gốc cây bên cạnh. Mà tình hình chiến đầu bên Ôn Dao cũng đã tiến vào hồi cuối, chỉ thấy Ôn Dao dùng vài cây roi nước buộc chặt bốn chân con nhện biến dị (buộc hai hai) cùng một chỗ, làm cho nó đứng không vững, nằm ngửa trên mặt đất càng không ngừng giãy dụa, đồng thời phần đuôi cũng không ngừng bắn ra tơ nhện, ý đồ phản kích trong đường cùng. Đáng tiếc nó không có cơ hội này, Ôn Dao sử dụng tinh thần lực công kích, trực tiếp phá hủy tinh thần lực của con nhện biến dị. Thời gian dần qua, con nhện biến dị kia ngừng giãy dụa, vẫn không nhúc nhích nằm tại đó. Mà bên kia bọn Đại Hoàng, Tiểu Tiểu chiến đấu cũng không nhẹ nhàng, lực phòng ngự của nhện biến dị cực kỳ biến thái, lưỡi dao gió của Đại Hoàng hoàn toàn không thể lưu lại vết thương trên người nó, thậm chí ngay cả tơ nhện cũng không thể cắt đứt. Bởi vậy Đại Hoàng chỉ có thể không ngừng bị động tránh né công kích của đối phương, không có cách nào đối phó với con nhện biến dị kia. Tiểu Tiểu bên kia tốt hơn nhiều, Mạn Mạn ẩn núp trong bụi cỏ không ngừng duỗi ra dây leo quấy rối con nhện biến dị, thậm chí có đôi khi dùng sức lôi kéo, khiến nó đứng không vững. Con nhện biến dị kia chỉ có thể dùng tơ nhện treo chính mình ở giữa không trung, tới lui công kích Tiểu Tiểu. Tuy nhiên mũi băng nhọn của Tiểu Tiểu cũng không thể phá phòng thủ, nhưng Tiểu Tiểu thông minh thỉnh thoảng dùng băng sương bao trùm bên ngoài con nhện biến dị, khiến động tác của nó trở nên càng ngày càng cứng ngắc. Ngay trong giây phút các cô chấm dứt chiến đấu, hai con nhện biến dị kia dường như cảm nhận được cái gì, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bỏ chạy ra ngoài, nhảy mấy cái liền biến mất trong màn đêm đen kịt của núi rừng. Tiểu Tiểu cọ đến bên người Ôn Dao, có chút xấu hổ nói:【Thực xin lỗi, chủ nhân... Tiểu Tiểu quá vô dụng, một con yêu quái xấu xí tám chân cũng không đánh thắng... 】 【Hừ!】Đại Hoàng hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều chuyển đầu hổ sang hướng bên kia, kiên quyết không thừa nhận mình quá yếu mới đánh không thắng một con nhện! Nó vừa rồi còn chưa có dùng toàn lực đâu, đang lúc chuẩn bị phát đại chiêu thì con đó chạy mất! Cho nên mới không phải nó vô dụng đâu! Ôn Dao sờ lên đầu Tiểu Tiểu, bảo nó trở lại cổ tay của mình, đồng thời mò Mạn Mạn lên đặt trên bờ vai, sau đó ngồi trở lại trên lưng Đại Hoàng. Đợi sau khi Ảnh Điệp cũng trở về, Ôn Dao vỗ vỗ đầu Đại Hoàng: "Đi!" Đại Hoàng đứng dậy nhảy lên, dị năng hệ phong gia tăng bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo hướng Ôn Dao chỉ! Sau khi thay đổi vô số phương hướng, các cô đuổi đến một nơi nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt. Ôn Dao nhảy xuống, nhờ vào tinh thần lực tìm tòi rất nhanh đã tìm được cửa động ngụy trang. Chỗ cửa động bị hai tảng đá cực lớn ngăn lại, bên trên còn có nhánh cây lá cây bị tơ nhện quấn quanh cùng một chỗ, tạo thành ngụy trang đơn giản, ở trong đêm tối nhìn không kỹ căn bản không nhìn ra được cái gì. Ôn Dao để Ảnh Điệp dùng dao găm vạch tơ nhện ra, không nghĩ đến dao găm chém sắt như chém bùn thời điểm va vào nhau với tơ nhện lại còn sinh ra không ít lực cản, đủ thấy tơ nhện cứng đến cỡ nào. Đợi đến khi Ảnh Điệp chặt đứt liên kết giữa tơ nhện và cửa động, đẩy cự thạch ra, một huyệt động sâu không tháy đáy xuất hiện trước mắt các cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]