Nhìn vẻ mặt Tề Cảnh Huy biểu lộ: "Đứa nhỏ nhà tôi làm cái gì cũng đều đúng", Chu Tư Niên tức giận đến cả người run nhè nhẹ, nhưng hắn chỉ có thể nhịn xuống. Trước đó tình cảnh huyết tinh Tề Cảnh Huy trấn áp đám dị năng giả gây sự vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chỉ là chuyện một tháng trước mà thôi. Mà hắn mới lên làm hội trưởng không đến vài ngày, còn không đủ thực lực khiêu chiến với người cực kỳ có thực quyền trong căn cứ, càng không muốn chủ động đi trêu chọc tên điên này, không thấy sau khi hắn đều toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ sao. Tề Cảnh Huy thấy mặt Chu Tư Niên đỏ lên rồi tận lực đè nén lửa giận, trong đầu có chút thất vọng, nếu hắn ta dám theo lý bám đến cùng, hắn còn có thể đánh giá cao hắn ta một chút, bây giờ nha, xem ra hội trưởng hiệp hội dị năng này cũng chỉ có như vậy. Tề Cảnh Huy Xùy~~ cười một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, Triệu Khải Khang đến gần hắn nhỏ giọng nói: "Chuyện này còn có ẩn tình, chúng ta trước tìm một chỗ trao đổi, ở đây không quá phù hợp." Tề Cảnh Huy giương mắt nhìn một vòng, chung quanh đều đông nghịt đầu người, mặc dù có binh sĩ cùng đội tuần tra ngăn chặn, nhưng bọn hắn vẫn cố gắng duỗi thẳng cổ nhìn xem bên trong, đều muốn biết cụ thể xảy ra chuyện gì. Thấy vậy, Tề Cảnh Huy gật gật đầu: "Được, chúng ta đây..." "Hì hì hì..." Tề Cảnh Huy còn chưa nói hết lời, bên cạnh đã truyền đến tiếng cười hèn mọn bỉ ổi, xoay người nhìn lại, thế mà lại là hai người trước đó bị Ôn Dao trói không biết đứng lên từ lúc nào. Bên tóc mai Hoàng Hưng Long có chút hoa râm, trên mặt hắn mang theo dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi nhìn phía trước không có thứ gì, miệng cười toe toét rất lớn, lộ ra ố vàng hàm răng, dường như phía trước có thứ gì đó hấp dẫn hắn. Bên cạnh hắn Cổ Phàm cũng mỉm cười như thế, đáy mắt lóe ra ánh sáng đầy hưng phấn, ánh mắt tập trung nhìn vào phía trước mà lại trống rỗng đấy. Người chung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết hai người bọn họ làm sao. Chỉ thấy Hoàng Hưng Long vẫy vẫy tay về phía trước, mở lòng bàn tay trái ra, giọng điệu mang theo dỗ dành: "Bé con, đến đây với bác, bác có cái này ăn ngon lắm nè." Tề Cảnh Huy cùng Triệu Khải Khang trừng lớn hai mắt, Chu Tư Niên cũng chấn kinh rồi, những người khác càng lờ mờ rồi, hiển nhiên đều không hiểu đây là chơi trò gì đây. Hoàng Hưng Long duỗi tay phải ra, giống như bắt được cánh tay một người, sau đó nửa ngồi xổm xuống kéo sát đến gần nói ra: "Bác cho con ăn ngon, con đừng không được lên tiếng, bác cùng chơi trò chơi với con được không?" Nghe nói như thế, đám người ồn ào lên, biểu hiện đã đọc hiểu những lời này sau lưng có hàm nghĩa gì. Tuy tận thế vào lúc chạy trốn, không ít người trên đường cũng làm một vài chuyện xấu xa ác độc, nhưng sau khi tiến vào căn cứ, mọi người mặt ngoài vẫn giả trang còn rất tốt, ít nhất có sự lãnh đạo của chính phủ căn cứ, có một số việc không thể làm ngoài sáng đấy. Hiện tại Hoàng Hưng Long ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, là người trưởng thành đều hiểu có ý tứ gì! Còn có động tác của Cổ Phàm, tùy tiện tưởng tượng cũng có thể đoán ra hắn đang làm gì. Có ít người lộ ra vẻ chán ghét, trong ánh mắt tràn ngập xem thường; có ít người trên mặt hưng phấn, duỗi dài cổ muốn nhìn xem phần tiếp theo; còn có người mặt không biểu tình, chỉ tỉnh táo nhìn tất cả chuyện xảy ra trước mặt. Chu Tư Niên đại khái đoán được cái gì, nhớ tới căn cứ trưởng vừa rồi nói với hắn, cả người chịu một kích: không xong! Hắn bước một bước về phía trước, muốn ngăn cản ngôn ngữ cùng hành vi kế tiếp của hai người kia. Phải biết, một trong hai người này có một người còn là cha vợ của hắn! Loại chuyện này huyên náo mọi người đều biết, sau này hắn còn dừng chân (*có chỗ đứng để sinh sống) như thế nào trong căn cứ, làm sao ngồi vững chiếc ghế hội trưởng này đây? Đáng tiếc mới đi hai bước đã bị Tề Cảnh Huy ngăn lại, sắc mặt Tề Cảnh Huy âm trầm, híp mắt nhìn người trong ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt, khí thế cả người vô cùng ác liệt, khiến Chu Tư Niên bị chấn động không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng Hưng Long cùng Cổ Phàm hoàn toàn không có có ý thức bọn hắn đang ở trước mặt bao người làm cái gì, chỉ là hai tay không ngừng du động, như là tại ** lấy cái gì, hơn nữa Cổ Phàm còn thò tay bắt đầu cởi dây lưng. "Bịch!" Vừa mới kéo dây lưng ra, Cổ Phàm liền bị Ôn Minh đạp một cước văng ra ngoài, bay ra một khoảng cách thật xa dán mặt xuống đất. Ngay sau đó quay người một quyền đập vào mũi Hoàng Hưng Long, khiến sóng mũi hắn đều muốn gãy, máu tươi ứa ra. Mặt mũi Ôn Minh tràn đầy băng sương, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, cậu nhìn chằm chằm vào hai người, hận không thể tiến lên xé bọn hắn. Cậu nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Bắt bọn họ trói lại cho tôi!" Mấy binh sĩ dị năng vọt đến, trói chặt hai người lại, thủ đoạn vô cùng thô bạo, còn thừa cơ hội hung hăng đập vài cái xuống địa phương yếu ớt của bọn hắn, đau đến nổi bọn hắn ai o la làng. Mặt Chu Tư Niên đều xanh rồi, nắm chặt nắm đấm, hận không thể tự mình tiến lên kết liễu đám bọn họ! Hiện tại cũng đã đến nước này, hắn đều có thể đoán sau này mình sẽ gặp được cái gì, sẽ bị người chế nhạo như thế nào! Lão già chết tiệt kia! Thành sự không có bại sự có thừa! Bây giờ hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi đến bên người Tề Cảnh Huy cùng Triệu Khải Khang, có chút ăn nói khép nép: "Căn cứ trưởng, tư lệnh Tề, hai vị xem nếu không chúng ta lên lầu nói chuyện đi, ở chỗ này cũng không phải nơi nói chuyện này." "Ha ha." Tề Cảnh Huy cười lạnh hai tiếng, trực tiếp lướt qua hắn đi vào tòa cao ốc hiệp hội dị năng giả, Triệu Khải Khang cũng gật hắn, há to miệng không biết nói cái gì, cuối cùng không ngừng thở dài, đi theo đằng sau Tề Cảnh Huy. Tề Cảnh Huy mang đến đám binh sĩ bắt đầu sơ tán đám người, mặc dù tâm lý bát quái của mọi người khá nặng, nhưng ngẫm lại chuyện không liên quan đến mình, bây giờ chuyện trọng yếu nhất vẫn là làm thế nào sinh tồn được trong tận thế. Bởi vậy không bao lâu đại phần mọi người đều tản ra, làm nhiệm vụ làm nhiệm vụ, làm việc làm việc, chỉ có những người không hợp với Chu Tư Niên còn không hoàn toàn rời đi, đều chờ kết quả cuối cùng đây này. Bọn người Cố Minh Duệ cũng thừa cơ vây quanh bên người Ôn Dao, Hạ Y Huyên kéo Ôn Dao xuống đánh giá cả người trên dưới tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác định em gái nhỏ thật sự không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra. "Dao Dao, có muốn chị họ dẫn em về quân khu trước hay không?" Ôn Minh hai tay vịn bả vai Ôn Dao, giọng điệu dịu dàng dỗ dành. "Đúng đúng đúng." Một bên Hạ Y Huyên dùng sức gật gật đầu: "Dao Dao, chuyện phía sau giao lại cho anh của em đi, chúng ta đi về trước." Em gái nhỏ còn nhỏ như vậy, loại chuyện buồn nôn ghê tởm này vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn. Mẹ nó, loại cặn bã này nên ném ra ngoài để Zombie ăn cho rồi, tranh ở trong căn cứ lãng phí tài nguyên! Đối với đề nghị của bọn hắn, Ôn Dao trực tiếp lắc đầu, sau đó giãy giụa tay của Ôn Minh, quay người đi đến tòa cao ốc kia. Ảnh Điệp không nói một lời theo ở phía sau, cà người tản ra sát khí ngút trời. Hai người Ôn Minh, Hạ Y Huyên liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đó, chị em họ vẫn còn lạ lẫm này trong nháy mắt đó lại quỷ dị hiểu rõ vẻ mặt của đối phương, thể hiện chính mình bị cảm động lây, lập tức hai người đều đuổi theo. Đại Hoàng lắc đầu, chậm rì rì đi đến cửa ra vào tòa cao ốc, trực tiếp nằm sấp ở chính giữa, ngăn ở cửa ra vào làm môn thần, có vài người muốn tiến vào xem náo nhiệt chỉ đành từ bỏ. Cố Minh Duệ nghĩ nghĩ, cũng chưa cùng đi lên, nghĩ kỹ lại bọn hắn cũng không có thân phận thích hợp để đi theo, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào để dẫn đường dư luận đây. Em gái Ôn còn nhỏ, như thế nào cũng không thể khiến những người khác trong căn cứ cho rằng cô bé phá hỏng trật tự căn cứ, tùy ý giết người được! Cậu gọi Lâm Khê, quyết định phải bàn bạc vấn đề này cẩn thận...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]