Dư Quyên chạy đến trước mặt Đại Hoàng, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Dao ngồi trên hổ biến dị cao cao, cao giọng gọi: "Dao Dao, chị có thể nói cùng em vài lời không?" Ôn Dao cúi đầu nhìn Dư Quyên, so với lúc trước nhìn thấy cô ấy thân hình cùng đôi gò má tái nhợt gầy gò gió thổi cũng lay, bây giờ cô ấy hoàn toàn khác hẳn trước kia. Mái tóc vốn dài đã cắn ngắn ngủn, bị mồ hôi ướt nhẹp dán chặt vào trán. Trên mặt làn da rám đen rất nhiều, cũng trở nên càng thô ráp hơn, còn mang theo bụi đất dính lúc vừa mới huấn luyện xong, có chút vô cùng bẩn đấy. Ánh mắt ngẩng đầu nhìn vào Ôn Dao đã không còn mê mang như trước kia, mang theo sự tự tin cùng kiên nghị. Tuy thân thể vẫn gầy gò như trước, nhìn vẻ ngoài lại càng thêm cao ngất, cả người khí chất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu như không phải Ôn Dao đã xác nhận trước sóng tinh thần lực của cô ấy, Ôn Dao cảm thấy cho dù mình có gặp cô ấy trên đường cũng không nhất định có thể nhận ra cô ấy. Hơn nữa hiện tại tinh thần lực của cô ấy càng thêm ngưng thực, ánh sáng cũng lớn hơn rất nhiều. Ôn Dao có chút nghi hoặc, ngắn ngủn chỉ một tháng, một người làm sao có thể từ bên trong ra bên ngoài xảy ra biến hóa cực lớn như vậy, giống như mới sống lại vậy, nhập ngũ thật sự có thể làm cho người ta biến hóa lớn như vậy sao? Nhìn thấy Ôn Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình lại không mở miệng nói chuyện, trong lòng Dư Quyên có chút lo lắng, sẽ không phải đứa nhỏ này không nhận ra cô chứ... Cô đưa tay sờ lên mặt của mình, phát hiện tay cùng gò má mình đều thô ráp, trên bàn tay còn có kén mỏng. Sờ lần nữa lên mái tóc ngắn của chính mình, cô mới kịp nhận ra có thể do mình thay đổi quá lớn khiến người ta không nhận ra. Phải biết, mấy ngày hôm trước cô mượn tấm gương của chiến hữu soi soi, cũng bị sự thay đổi của mình làm cho hoảng sợ. Cô tin tưởng cho dù bây giờ cô đứng trước mặt Tôn Vũ Triết, hắn không nhất định sẽ nhận ra cô. "Dao Dao, chị là..." Dư Quyên vừa định mở miệng nói mình là ai, đã bị Ôn Dao cắt ngang. "Em biết rõ." Biết rõ? Dư Quyên sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần, lại nghe Ôn Dao hỏi cô: "Chuyện gì?" "À? Ah, nha." Dư Quyên vội vàng nói ý đồ bản thân đến đây: "Là như thế này, vài ngày qua chị bắt đầu lao vụ rồi, bởi vì tháng đầu tiên không cho ra ngoài, có thể nhờ em giúp chị mang đồ đạc đế chỗ cứu trợ nhi đồng cho chị Đào được hay không? Chính là người dì lần trước em gặp đó." Trong lòng Dư Quyên có chút thấp thỏm không yên, tuy cô đi cùng một nhà Ôn Dao đi đến căn cứ Hoa Nam, nhưng cô tiếp xúc không nhiều với cô bé này, ấn tượng với cô bé này đều là Tôn Vũ Triết nói với cô, có lẽ sẽ đồng ý... Dưới ánh mắt chờ đợi của Dư Quyên, Ôn Dao nhẹ gật đầu. "Thế Dao Dao ở đâu? Đến lúc đó chị dành thời gian đưa qua cho em." Ôn Dao nói chỗ ở của chính mình, hẹn buổi tối năm ngày sau Dư Quyên mang đồ đi qua. Sau lưng huấn luyện viên đã hô tập hợp, Dư Quyên chào Ôn Dao theo đúng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, quay người chạy trở về. Nhìn thấy Dư Quyên cúi chào với huấn luyện viên cũng về đơn vị, Ôn Dao duỗi ra tay phải của mình cao thấp đảo lên nhìn nhìn, sau đó học theo bộ dạng Dư Quyên khép năm ngón tay lại, để tay ngay chân mày có chút giật giật. Cảm thụ xong Ôn Dao vội vàng buông tay xuống, cảm thấy mình có chút choáng váng, cô chỉ tò mò tại sao phải làm động tác này, ở đại lục Ella cũng không có động tác này, nhưng ngược lại có những lễ tiết khác. Nhìn thấy một đội nữ binh hô hào: "Một hai một", sắp thành một đội ngũ chỉnh tề chạy chậm quanh sân bãi, Ôn Dao cảm thấy mình cũng nên trở về luyện luyện dị năng. Chạng vạng tối, tu luyện đến trưa Ôn Dao bị Hạ Y Huyên đẩy ra ngoài cùng nhau ăn cơm. Hiện tại Hạ Y Huyên cuối cùng đã nhìn ra, mặc dù em gái nhỏ lạnh như băng không để ý tới người, nhưng nếu như cô quấn chặt không rời cô bé cũng không có cách nào với cô. Dùng cách văn vẻ mà nói chính là: em gái nhỏ có bề ngoài lạnh lùng nhưng lại có một trái tim mềm mại ~ Ngày hôm nay Hạ Y Huyên không ngồi ở trên khán đài, mà đứng bên dưới đài với Lâm Khê và Lý Đồng, bây giờ các cô có thể nói là "thiết tam giác" rồi, không có gì giấu nhau, làm cho Từ Dương nhịn không được cảm thán: tình hữu nghị của các cô gái luôn tới không cách nào hiểu thấu nổi. Cơm tối là ở trong nhà Lâm Khê, Lâm Khê nói muốn mời mọi người ăn lẩu. Lâm Khê ở bên trên khu Dương, phía gần bên ngoài có một khu chung cư, ở đâu có một tòa nhà hơn mười tầng, đa phần đều là người nhà cùng người thân của dị năng giả. Lâm Khê thuê hai phòng ở tằng bốn, đội viên nam ở một phòng, đội viên nữ một phòng. Bởi vì cũng không đủ điện vận hành thang máy, càng lên cao càng tiện nghi. Hạ Y Huyên mang theo Ôn Dao cùng Ngữ Điệp lúc đến đồ đạc chuẩn bị đều không sai biệt lắm, chờ người đến đông đủ liền nhập tiệc ăn uống. Ôn Dao vừa vào nhà, liền nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách đều dọn đến góc tường, trống ra một khoảng không gian lớn. Chính giữa xếp một chiếc bàn tròn lớn, ở giữa khoét một cái lỗ, chính giữa đào cái động, một thau lớn bằng nửa cái nhà tắm đặt vừa vặn lên cái lỗ đó, chặn nó lại. Mà bên dưới mặt bàn có một quả cầu lửa bay, Lý Đồng khống chế được quả cầu lửa không ngừng đun nóng nước. Bây giờ nước đã có chút sôi, trên mặt nước nổi lên dầu màu đỏ, còn có các loại gia vị. Trên bàn còn bày đầy chén đĩa, bên trong có các loại thịt cùng rau quả. Toàn bộ không khí đều tràn ngập một mùi thơm cơm độc lạ, làm cho mọi người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Đứng ngay của phòng bếp chỉ huy đội viên nhà mình Lâm Khê đã thấy các cô liền vội vàng gọi: "Các người đã tới, tùy tiện ngồi. Đúng rồi, Dao Dao, có thể giúp bọn chị thả chúng nước không. Hệ thủy này của bọn chị quá yếu, mới thả có chút nước đã muốn nghỉ ngơi, hiệu suất quá chậm." Ôn Dao gật gật đầu, đi qua đổ đầy các chai lọ có thể đựng nước. Nhìn thấy Ôn Dao không có việc gì, Lâm Khê chọc chọc hệ thủy nhà mình: "Xem xem người ta, nhìn nhìn lại cậu! Cậu không biết mất mặt sao!" Tiểu ca hệ thủy rất ủy khuất, trước đó hắn đi căn cứ làm nhiệm vụ thả nước vừa mới trở về! Dị năng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ah. Nhìn nhìn lại những vật chứa nước Ôn Dao đã đổ đầy, tự tính xem bản thân mình phóng đầy phải mất bao lâu, trong lòng hắn chỉ có thể lặng lẽ thì thầm: tôi là người bình thường, không thể so sánh với phi nhân loại, không thể so với phi nhân loại... Đợi đến lúc mở tiệc phát hiện người quá nhiều không có ghế ngồi, nhưng đã đoàn người có dị năng biểu thị cái này không phải chuyện gì to tát. Dị năng hệ thổ làm nhiều gò đất, bên trên để thêm nệm bố, vậy là có thể ngồi rồi! "Đến đến đến, nhanh đến thử nồi lẩu bản gốc đặc sắc của chúng ta, chỉ hai bao, vẫn luôn không nỡ ăn, hôm nay mọi người có lộc ăn rồi!" Lâm Khê ngồi xuống bắt đầu mở rộng tiêu thụ nồi. "Hôm nay thua cô còn vui vẻ như vậy?" Từ Dương trêu chọc cô. Lâm Khê liền hất đầu lên, không để ý khoát khoát tay: "Tôi vốn đến chơi thôi mà, nhìn xem những dị năng giả khác như thế nào, không có hứng thú với vị trí hội trưởng kia. Mà sự thật chứng minh, căn cứ tàng long ngọa hổ à ~ chút thực lực của tôi vẫn phải luyện tập thêm." Tiếp đó cô nói với Ôn Dao cùng Ngữ Điệp: "Hôm nay các người lẽ ra nên đi xem, đặc sắc hơn nhiều so với ngày hôm qua, vài trận đánh rất kịch liệt. Chị cảm thấy phải xem bọn hắn vận dụng dị năng làm cho chị có cách nhận thức mới về cách phóng thích dị năng, thu hoạch cũng kha khá." "Muốn nói hôm nay kịch liệt nhất vẫn là trận thứ ba đếm ngược, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn chết người nữa." Hạ Y Huyên biểu thị bị hai kẻ kia liều mạng hù chết người rồi. "Không kỳ lạ quý hiếm gì, hai người bọn họ có mâu thuẫn." Lâm Khê giải thích nói: "Không quen nhìn đối phương đã lâu, cũng đều là đội trưởng đội dị năng, ngay cả đội viên của hai đội cũng có xung đột nữa. Các người chờ xem, không thể nói trước việc này còn có chuyện tiếp theo nữa hay không. Nhưng..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]