Chương trước
Chương sau
Nhìn một đoàn người Ôn Dao đã đi xa, Dư Thanh Dương thu lại nụ cười.
Trước đ1o Lâm Xảo Mạn đã nói cho hắn biết bên người cô bé kia còn có một con rắn biến dị, vừa rồi hắn đã nhìn kỹ, trên cổ tay phải của cô bé kia có một chiếc vòng tay to bằng ngón tay màu trắng lại có một đầu rắn nho nhỏ, nếu đúng như vậy có lẽ đó chính là rắn biến dị rồi.
Lâm Xảo Mạn đã từng nói qua cô bé đó là dị năng giả hệ thủy, lực công kích không cao, cộng thêm tuổi còn nhỏ, hắn thật sự không tin cô có thể thuần hóa thú biến dị.
Hắn càng thiên về khuynh hướng nhà cô có phương pháp thuần hóa thú biến dị, nếu như nói như vậy, Dư Thanh Dương cảm thấy hắn phải nghĩ cách để biết cho rõ rồi...
"Dao Dao, lần sau nhìn thấy hắn phải tránh xa một chút, không được để ý đến hắn." Rời chỗ đó một khoảng cách thật xa, Hạ Y Huyên còn nhắc đến đằng kia.
Không có cách nào, tên kia cũng không đơn giản như ngoài mặt, cô cũng bị thua thiệt rồi, đương nhiên phải nhắc nhở em gái nhỏ nhà mình kỹ một chút.
"Tuyên Huyên, cô hiểu rõ hắn nhiều lắm không?" Lý Đồng tò mò hỏi, nếu như có thể biết thêm tình huống một vài đối thủ cũng là chuyện tốt.
"Bình thường thôi, đã từng tiếp xúc qua, các người đừng nhìn hắn biểu hiện giống như rất ngay thẳng, có đôi khi còn phạm phải chút sai lầm ngốc nghếc, nhưng trên thực tế hắn là kẻ tâm ngoan thủ lạt."
Hạ Y Huyên nhếch miệng, mang trên mặt sự chán ghét.
"Trước kia hắn có một người bạn có quan hệ cũng không tệ lắm, mà cũng không tính là bạn, chỉ là một tiểu tùy tùng, thường xuyên đi theo phía sau hắn, hai người quan hệ rất tốt.
Có một lần, hắn cùng mấy đứa trẻ trong đại viện chúng ta xảy ra xung đột, thân thể hắn nhỏ nên đâu thể đánh thắng được mấy đứa trẻ trong đại viện chúng ta, bị đánh rất thảm đấy.
Kết quả tên tiểu tùy tùng không biết sao không có tiến lên giúp hắn, mà chạy về gọi người đến, chờ hắn trở lại Dư Thanh Dương đã sớm bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Theo lý thuyết tên tiểu tùy tùng cũng không làm gì sai, không phải giúp hắn gọi người đến sau, nhưng sau này, các người đoán xem thế nào?"
"Sau này thế nào?" Lâm Khê mười phần cổ động, vội vàng hỏi.
"Về sau chết chứ sao."
"Hả?" Mọi người kinh ngạc: "Chết như thế nào? Dư Thanh Dương giết?" Từ Dương truy vấn.
"Ai biết được." Hạ Y Huyên giang tay ra: "Chính là không cẩn thận chết đuối ở trong sông, không có người nhìn thấy cũng không có camera giám sát. Nhưng chúng ta đều cảm thấy Dư Thanh Dương giở trò quỷ, bởi vì sau này người nhà kia lên chức rồi, còn Dư Thanh Dương cũng bị ném tới vào trong quân đội chỗ nhà hắn tương đối quen thuộc ở một thời gian ngắn."
"Nói như vậy hắn xác thực rất khả nghi." Lý Đồng gật gật đầu.
"Còn có một vấn đề." Lâm Khê giơ tay phải lên: "Trước đó hắn không phải dẫn binh sĩ trong quân vây quét Zombie biến dị lợi hại kia sao, dựa theo cô nói, hắn như vậy chắc không phải vào sai lầm tham công liều lĩnh này đâu...
Phải biết lúc đó người trở về không nhiều! Tư lệnh Tề thật sự thiếu chút nữa giết chết hắn rồi."
Hạ Y Huyên lắc đầu, cũng có chút hoang mang: "Tôi cũng thấy kỳ quái, cũng từng bàn bạc với chú hai, chú hai hoài nghi có ẩn tình, thế nhưng binh sĩ lưu lại tiếp ứng lúc đó, ai cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì.
Đã có người nói vì hắn tham công liều lĩnh, thật ra tình hình thực tế chỉ có mình hắn biết."
"Cảm giác có đại âm mưu à..." Tay phải Từ Dương vuốt cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Ai biết được, mặc kệ hắn đi, hôm nay quen biết mọi người, cũng coi như là bạn rồi, tôi mời mọi người ăn cơm!" Tay phải Hạ Y Huyên vung lên, phóng khoáng ngất trời nói.
"Không cần không cần." Mấy người vội vàng khoát tay, ở trong tận thế có thể mới cơm thật sự không rẻ!
"Khỏi phải khách sáo, xem như tôi cảm ơn mọi người đã chiếu cố em gái nhỏ nhà tôi!" Hạ Y Huyên phụ đẩy mấy người đi về hướng phía trước, nhìn lại, em gái nhỏ nhà mình dường như chuẩn bị chạy trốn.
Đã từng chứng kiến mấy lần Hạ Y Huyên một phát ngăn trước mặt Đại Hoàng, cười tủm tỉm nhìn Ôn Dao: "Dao Dao, chị mới khách làm sao em cũng phải cho chút mặt mũi chứ ~ "
Lại nhìn Đại Hoàng một chút, tiếp tục nói: "Cơm Đại Hoàng, Tiểu Tiểu cũng bao hết, chúng ta đi thôi!"
Ôn Dao cùng cô nhìn nhau vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Chứng kiến em gái nhỏ khó như vậy cũng đã gật đầu, Hạ Y Huyên cười một tiếng, lại chạy đến bên người Lâm Khê và Lý Đồng, ba người cười toe toét làm một đoàn, dẫn tới không ít người ghé mắt nhìn.
Ngày hôm sau, Ôn Dao không có đi tham gia náo nhiệt, căn cứ đã sắp xếp, hôm nay có kết quả bán kết, sau đó ngày mai mới là chung kết.
Ôn Dao quyết định ngày mai lại đi xem, quan trọng nhất là, sở nghiên cứu bên kia đưa tới mấy số liệu phân tích thực vật biến dị.
Xem trang giấy trong tay rậm rạp chằng chịt các loại số liệu, Ôn Dao thật sự bội phục khoa học kỹ thuật của người trái đất, mới mấy ngày đã có thể cho ra một vài số liệu cơ bản đặc thù.
Mặc dù cô chỉ cho ra một phần nhỏ số liệu trụ cột thực vật biến dị, nhưng đối với cô thí nghiệm thuốc mà nói đã đầy đủ rồi.
Bởi vì không ít binh sĩ đều đã đi ra ngoài làm công tác bảo an, con đường ở quân đội yên tĩnh hơn trước rất nhiều.
Ôn Dao mang theo Đại Hoàng tìm được một nơi vắng vẻ, chung quanh đều là đất hoang cỏ dại, không có người nào, là nơi còn chưa khai phá nữa.
Để Đại Hoàng cùng Tiểu Tiểu canh gác chung quanh, Ôn Dao lấy ra tất cả công cụ.
Đầu tiên cô bật máy tính lên, đưa mấy số liệu vào phần mềm nhỏ trước kia cô biên soạn ra, để nó tiến hành phân tích tính toán, sau khi ghi nhớ vài kết quả tính toán, Ôn Dao bắt đầu chế tạo thuốc.
Lần này cô có ý định chế tạo thuốc khôi phục thể lực sơ cấp, trên trái đất gọi là xúc tiến tế bào trong cơ thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, trong thời gian ngắn tiêu trừ mỏi mệt, rất nhanh khôi phục thể lực.
Thuốc này có thể nói có công dụng rất lớn, áp dụng cho tất cả mọi người.
Ôn Dao đem tất cả thực vật biến dị trước đó, thì ra là thảo dược, dùng tinh thần lực chiết xuất, sau đó dựa theo tỷ lệ nhất định hòa với nước đã chuẩn bị tốt, đồng thời khống chết sức lửa đun lớn hay nhỏ.
Không cần phải nói, mấy lần đều đã thất bại, nhưng Ôn Dao cũng không nản chí, so với lần đầu tiên chế tạo thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp, lần này có thể nói thuận lợi hơn nhiều, ít nhất không có xảy ra bạo tạc nổ tung!
Nhưng...
Lần thứ tám thất bại Ôn Dao bất đắc dĩ buông xuống dụng cụ trong tay, cô cảm thấy vẫn còn thiếu một cái gì đó, cho nên mới thất bại nhiều lần như thế.
Giống như Hồng Tu căn lần trước vậy, hoặc cái này cũng cần một loại thảo dược phụ trợ nào đó?
Ôn Dao quyết định vẫn nên đợi đến lúc tất cả số liệu thực vật đều được thí nghiệm ra rồi tính, cũng không mất mấy ngày nữa.
Sau khi thu dọn tất cả đồ đạc, Ôn Dao gọi Đại Hoàng đến chuẩn bị đi.
Trước đó mặc dù không có phát sinh bạo tạc nổ tung cỡ lớn, nhưng cũng đã xảy ra hai lần bạo tạc nổ tung nho nhỏ, còn bị vừa vặn bị binh sĩ tuần tra gần đó nghe được.
Nhưng vừa nhìn thấy Đại Hoàng cùng Tiểu Tiểu lắc lư gần đó, bọn hắn cũng rời đi, không có quản nhiều.
Bởi vì tư lệnh đã từng phân phó, chỉ cần không phải Cấm khu, toàn bộ quân đội tùy tiện để cho cô bé đi dạo, cũng đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cô bé này.
Tuy đoàn người rất kỳ quái, không hiểu vì sao cô bé này lại có đặc quyền lớn như vậy, quả thật chính là tồn tại đặc thù nhất trong quân đội rồi.
Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều rất yêu thích cô bé, cộng thêm có tư lệnh Tề phân phó, tất cả mọi người đều làm theo.
Đại Hoàng chậm rì rì chở Ôn Dao đi bộ khắp nơi, đối diện với ánh mắt người đầy tò mò nhìn trộm cũng không để ý, giống như đang đi dò xét lãnh địa của mình ở trong núi rừng.
Ồ?
Ôn Dao mở mắt ra, vừa rồi cô mới cảm nhận được vài luồng chấn động tinh thần lực không nên xuất hiện ở nơi này, thoáng suy nghĩ, Ôn Dao bảo Đại Hoàng vòng vo đến một phương hướng, đi về hướng có luồng tinh thần lực vài phần quen thuộc kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.