Vừa vào nhà, bọn Ôn Minh bị đồ vật cả phòng kinh trụ. Toàn bộ trong hành lang, không thấy những đồ dùng khác trong nhà, khắp nơi đều là một dây leo thực vật, cách đó không xa có một chậu lớn, bên trong đều để đó một ít sợi thực vật, những địa phương khác còn có chất đống một vài công cụ, trong góc còn cho chồng chất liên tục một đống giấy xám trắng. Cái này rõ ràng chính là tạo giấy đấy! Ôn Minh nhớ đến trước khi vào nhà nhìn thấy không ít khung gỗ, vậy chắc là phơi nắng giấy. Nhưng, bọn họ tạo giấy để làm gì? Nhìn ra mấy người Ôn Minh nghi hoặc, Triệu Bác Văn vừa dẫn bọn họ vào bên trong vừa giải thích với bọn họ. Thì ra sau khi bọn hắn đi theo quân đội vào căn cứ Hoa Nam, quả thật căn cứ đối với thầy cô đều có chào mời cùng ưu đãi nhất định, dù sao căn cứ cần rất nhiều nhân tài. Không ít thầy cô mang theo học sinh ưu tú tiến vào từng cơ sở nghiên cứu tiến hành các loại nghiên cứu, nhưng đa phần đều là chuyên ngành lý, kỹ thuật hoặc y học, sinh học. Mà như bọn hắn những thầy cô viện văn học này lại rơi vào tình cảnh xấu hổ, căn cứ cũng không cần kiến thức của bọn hắn, cũng không có chỗ cho bọn hắn có thể phát huy chuyên ngành của mình. Tuy căn cứ ban đầu vẫn cho bọn hắn một lượng lớn điểm tích lũy, nhưng không có thu nhập, điểm tích lũy một ngày nào đó cũng dùng hết. Ngay từ đầu bọn hắn cũng cùng tiến vào ở sở nghiên cứu, về sau trong căn cứ càng ngày càng nhiều người, lại lần nữa quy hoạch trụ sở, bọn hắn cũng bị sắp xếp đến những nơi khác, hơn nữa phải tự mình ra ngoài thuê phòng. Bọn hắn cũng hiểu, dù sao căn cứ không có nghĩa vụ nuôi người rảnh rỗi. Bởi vậy bọn hắn cũng sẽ ra ngoài tìm một ít công việc kiếm điểm tín dụng. Theo thời gian dần trôi qua, bọn hắn phát hiện tận thế trong thời gian ngắn không thể nào chấm dứt, nhưng trong thời gian ngắn như vậy nền văn minh nhân loại bị phá hư cực kỳ nghiêm trọng. Bọn hắn biết rõ mỗi một lần xảy ra đại chiến tranh đều dẫn đến các phương diện về vũ khí, khoa học kỹ thuật đều phát triển nhảy vọt, nhưng cùng lúc đó cũng có phần lớn văn minh văn hóa bị phá hư. Mà ở bên trong tận thế, văn minh văn hóa phá hư càng nghiêm trọng, toàn bộ căn cứ Hoa Nam đều nhìn không thấy vài cuốn sách, mọi người đi ra ngoài làm nhiệm vụ cụng không nghĩ đến các nơi như thư viện, nhà sách... càng không nghĩ đến phải bảo vệ cái gì. Vài giáo sư lo lắng lại lo lắng, bọn hắn lo lắng cho dù một ngày nào đó tiêu diệt hết Zombie, khi đó trên trái đất văn minh văn hóa đã bị phá hư quá nhiều, văn hóa truyền thừa xuất hiện đứt gãy, rất nhiều thứ tìm khắp nơi cũng không tìm được nữa. Nói không chừng trong tương lai mọi người cũng không biết Khổng Tử Mạnh Tử là ai, không biết lịch sử TQ, càng không biết đã từng xuất hiện trên mảnh đất này nền văn minh sáng chói thế nào. Bọn hắn từng đi tìm căn cứ trưởng, hy vọng có thể có người chú ý bảo hộ đến phương diện này, nhưng bây giờ con người sinh tồn đều là vấn đề lớn ở tận thế rồi, còn ai quan tâm truyền thừa văn hóa nữa. Cuối cùng vài giáo sư quyết định chính mình tự làm, bọn hắn đã tìm được một vài giáo sư văn học lịch sử, nói ra kế hoạch của mình, đoàn người ăn nhịp với nhau, triệt để xắn tay áo bắt đầu làm. Nhưng bọn hắn căn bản tìm không thấy vài cuốn sách, ở thị trường giao dịch thu được một ít về sau không tiếp tục thu hoạch, cho nên bọn họ muốn đem những thứ trong đầu mình còn nhớ rõ viết ra, truyền cho người đời sau, bọn hắn gọi kế hoạch này là kế hoạch "Hỏa chủng", vì để về sau lưu lại mồi lửa văn hỏa cho nhân loại. Bởi vì bây giờ trang giấy cũng là vật tư khan hiếm, nhà máy loại nhỏ sản xuất giấy đều cung cấp cho từng cơ sở nghiên cứu rồi, không có dư thừa cho bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể tự mình động thủ chế tạo. Sức sáng tạo của con người là vô hạn, tuy nguyên liệu thiếu thốn, nhưng bọn hắn vẫn thành công chế tạo ra giấy, nguyên liệu chủ yếu từ một loại dây leo thcu75 vật biến dị. Tuy giấy chế tạo ra có chút thô ráp, nhưng vô cùng cứng cỏi, không dễ dàng hư hao, dễ dàng bảo tồn, coi như phù hợp với kế hoạch bọn hắn bắt đầu. Về phần thực vật biến dị là bọn hắn đi đến đại sảnh nhiệm vụ đưa ra nhiệm vụ mà có được, có đôi khi có một vài học sinh trước kia đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng sẽ mang về cho bọn hắn một ít. "Chúng ta cũng không biết chúng ta có thể làm bao lâu, cũng không biết đến cùng có hữu dụng hay không, ít nhất hi vọng trước khi chết có thể đem tri thức mình nhớ rõ đều viết ra hết, truyền cho người đời sau." Triệu Bác Văn dẫn bọn hắn tiến vào một gian phòng, giới thiệu nói: "Nơi này chính là nơi chúng ta chép lại sách, mỗi người viết một bản, viết xong chúng ta sẽ cùng nhau xem, xem có chỗ nào sai lệch hay không." Trong phòng này xếp vài bàn lớn, mấy giáo sư có tuổi tác không nhỏ đang ngồi ở đó múa bút thành văn. "Thầy lại dẫn mọi người đến căn phòng khác, nơi đó là nơi đóng sách." Bên cạnh trong phòng trên mặt đất chất đống không ít trang giấy đã viết xong nội dung, có một người đàn ông tuổi còn trẻ xếp chồng từng trang giấy theo trình tự, sau đó ở phần gáy đánh dấu lỗ nhỏ, lại đưa cho cô gái trẻ bên kia. Cô gái cầm trong tay một rễ cây như cây kim thô to, phần đuôi cây kim có sợi dây màu xanh lá, sợi dây kia giống như một loại sợi thực vật nào đó. Cô gái từ những chỗ đã đánh dấu xỏ xuyên qua, sau đó ở chỗ biên giới sách cắt cẩn thận, để xếp sang một bên. Bên tường đặt một giá sách vô cùng lớn, trên giá sách bày đầy sách. Ôn Minh đi đến phía trước nhìn một chút, có các loại cổ văn như: "Tôn Tử binh pháp", "Luận Ngữ", "Tư trị thông giám", đằng sau đều có ghi chú tương ứng, cũng có thơ văn xuôi ca, còn có lịch sử biên niên sử, thậm chí còn có tiểu thuyết, không giới hạn trong nước, còn có nước ngoài đấy. Chữ viết bên trong khác nhau, cách viết cũng khác nhau, bên trên chỉ có tên tác giả nguyên tác, không có tên người sao chép lại. Một đoàn người Ôn Minh đều đã trầm mặc, bọn họ không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch. "Thế... Thầy Triệu... Các người, các người thật vĩ đại." Từ Dương cả buổi nghẹn ra một câu. "Ha ha ha, ở đâu vĩ đại chứ." Triệu Bác Văn cười lớn lắc đầu: "Giống như các binh sĩ bảo hộ căn cứ, nhân viên nghiên cứu làm các hạng mục nghiên cứu, mà các em thành lập tiểu đội dị năng đi giết Zombie, chúng ta đây, cũng chỉ là làm việc chúng ta nên làm. Một đống lão già lọm khọm rồi, em bảo thầy đi giết Zombie cũng giết không được mấy con." "Nhưng em vẫn cảm thấy thật vĩ đại..." Từ Dương nhỏ giọng lầm bầm nói. Triệu Bác Văn cười cười không nói chuyện, hắn nhìn thấy trong tay Ôn Dao lật một quyển sách, là sách bọn hắn làm cho trẻ nhỏ, liền mở miệng giải thích nói: "Đây là giúp trung tâm cứu trợ nhi đồng làm đấy, ai nha, trung tâm cứu trợ kia, cũng chỉ có thể có phần cơm ăn, những thứ khác đều chẳng quan tâm. Lớn tuổi chút còn biết những thứ gì đó, có đôi khi bộ đội cũng sẽ đi dạy một chút, tuổi còn nhỏ chút... Haiz, có không ít đứa trẻ lên ba còn chưa xem được thì tận thế đã đến, rất nhiều đứa trẻ đều bị ném bỏ, trong lòng tràn phẫn hận tối tăm phiền muộn. Có đôi khi chúng ta cũng sẽ đi dạy vài thứ, không nói học được bao nhiêu tri thức, chỉ hy vọng có thể giúp bọn nhỏ hiểu được càng nhiều đạo lý, ít nhất trẻ lên ba nên trưởng thành ngay thẳng, trẻ em chính là tương lai!" Nói xong lời này, Triệu Bác Văn cười cười: "Người đã già chỉ thích lải nhải, vào nhà lâu như vậy đều không cho các em ngồi, còn lôi kéo các em đi dạo khắp nơi, đi một chút đi, đi ngồi một chút. Nhưng nơi này của thầy không có cái gì ăn, xin các em thứ lỗi cho." "Xen ngài nói kìa, chúng em cũng không phải đến để ăn cái gì, chỉ đến thăm thầy cô thôi." Từ Dương vừa vịn Triệu Bác Văn đi trở về vừa cười hì hì nói. Triệu Bác Văn dẫn bọn hắn đi đến căn phòng khác, ở đây xếp mấy cái ghế, là nơi bình thường bọn hắn họp thảo luận gì đấy. "Thầy, nơi đựng nước của các người ở đâu?" Ôn Minh đột nhiên mở miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]