"Dao Dao?" Ôn Minh đi vài bước phát hiện em gái còn chưa đi cùng lên, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Phát hiện em gái ngẩn người nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, cậu nhìn theo tầm mắt của Ôn Dao, lại chỉ thấy một mảnh đen kịt.
"Làm sao vậy? Bên kia có cái gì?" Ôn Minh không khỏi khẩn trương hỏi thăm.
Ôn Dao lắc đầu, đi theo sau lưng Ôn Minh, mặc dù Ôn Minh hơi hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đi thẳng về phía trước, bọn hắn cách chỗ mục tiêu rất gần, phải giữ vững tinh thần.
Ôn Dao liếc nhìn Mạn Mạn đang ở trên bờ vai Ngữ Điệp, Mạn Mạn quơ quơ dây leo của chính mình, chạy tới trên mặt đất, thời gian trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý.
Mấy phút đồng hồ sau, Mạn Mạn đuổi theo bọn hắn, sau khi bò lên trên vai Ôn Dao, đưa cho cô mấy cọng cỏ non phát ra ánh sáng huỳnh quang.
Chung quanh có binh sĩ thấy được một màn này, nhưng cũng không có để ý, nhìn thoáng qua liền quay đầu đi tiếp tục cảnh giác quan sát chung quanh.
Ôn Dao khen thưởng vỗ vỗ Mạn Mạn, tiếp nhận cỏ rồi bỏ vào trong túi áo, sau đó đút mấy viên tinh hạch cho Mạn Mạn.
"Ngừng!" Ôn Minh đột nhiên lên tiếng hô mọi người.
Đoàn người có chút nghi hoặc, đang chuẩn bị hỏi chuyện gì xảy ra, từ trong bóng tối có tiếng gào thét y như dã thú truyền đến, giống như ở phương xa, lại như ở trước mắt.
Cái này không cần phải nói mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1084882/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.