"Sao có thể thu đồ vật của trưởng quan các người chứ!" Vệ Anh Kiệt lắc đầu: "Thật ra tôi kính nể nhất người tham gia quân ngũ, trời đông giá rét hè nóng bức, cho dù xảy ra chuyện gì, đều là đám người các người xông lên phía trước nhất."
Vệ Anh Kiệt cảm thán nói, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng giọng điều vô cùng chân thành nói với Tăng Hoa Huy:
"Trưởng quan, ngài xem sắc trời này cũng không sớm, mọi người một đường cũng khổ cực, nếu không đi đến căn cứ chúng tôi nghỉ ngơi một chút. Tuy nói hiện tại tận thế không có vật gì tốt để chiêu đãi, nhưng nơi nghỉ ngơi thật tốt vẫn luôn có."
"Không cần, chúng tôi thời gian đang gấp." Tăng Hoa Huy không chút nghĩ ngợi liền từ chối, nói đùa gì vậy, vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo, đi theo hắn đến căn cứ bọn hắn xảy ra chuyện mới hỏng bét.
Vệ Anh Kiệt đối với sự từ chối của Tăng Hoa Huy không chút để ý, dường như lời mời kia chỉ thuận miệng nói mà thôi.
"Đúng thế, nhiệm vụ trọng yếu, chúng tôi cũng không dám chậm trễ trưởng quan Tăng rồi."
Vệ Anh Kiệt vẫy vẫy tay về hướng mấy tên thuộc hạ, một người thanh niên có vóc dáng trung bình trong đó, tướng mạo thường thường đi ra.
Hắn đi đến phía trước tảng đá còn cao hơn hắn, chờ vận khí, hai chân trầm xuống, hai tay ôm lấy tảng đá, dùng sức nhấc lên, dời tảng đá sang một bên.
Lại dựa theo nếp đó chuyển tảng đá khác sang một bên, mở rộng con đường ra.
Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1084870/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.