Chương trước
Chương sau
Lần này bọn Ôn Dao muốn đi đến nơi cách căn cứ khoảng 600km, khoảng các này trước tận thể chỉ cần bảy tám ngày đường xe, nhưng bây giờ cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Hơn nữa đây chỉ là khoảng cách đường thẳng, vì an toàn bọn họ còn phải vượt qua một vài thành phố lớn, tính ra thời gian tăng lên rất nhiều.
Ra căn cứ không bao lâu bọn hắn liền lên cao tốc, ngay từ đầu vẫn còn khá thông thuận, thời gian dần qua, trên đường bị xe vứt bỏ ném lại càng ngày càng nhiều, có đôi khi còn có thể gặp được đến một nắm Zombie.
Cũng may trong đội ngũ 60% ra ngoài đều là dị năng giả, tuy đa phần đều là dị năng giả sức mạnh tốc độ, nhưng thanh lý những trở ngại này cũng không tốn nhiều sức.
Thời gian dần trôi qua, mặt trời càng lên càng cao, thời tiết càng ngày càng oi bức, giống như đang ở trong một cái lồng hấp lớn, mà ngay cả ô tô chạy qua mang theo gió cũng là nóng.
Nhìn thấy sắp đến gần buổi trưa, sắp lúc nóng nhất trong một ngày, Tăng Hoa Huy hạ lệnh ngừng xe nghỉ ngơi.
Tất cả binh sĩ đều nhảy từ trên xe tải xuống, không ít người bị phơi nắng khuôn mặt đỏ bừng, có người khác thậm chí phơi nắng lột da.
Tạ Dục Thành theo thứ tự kiểm tra cho mỗi người, ai nghiêm trọng thì dùng dị năng trị liệu.
Hành động lần này Tạ Dục Thành đi theo quân y, ngoại trừ trị liệu bên ngoài, hắn còn chịu trách nhiệm mỗi ngày hỗ trợ tinh lọc tinh hạch cho mọi người sử dụng, có thể nói là một trong những người trọng yếu nhất rồi.
Mọi người dựa vào xe tải ngồi, chỉ vẹn vẹn có một chút bóng mát để ăn lương khô, sau đó lại từng miệng nhỏ uống một chút nước.
Lần này đến cũng có dị năng hệ thủy và hệ băng, mỗi ngày có thể cung cấp một lượng nước nhất định, nhưng không chịu nổi hơn hai trăm người bọn hắn, nước phân đến trong tay từng người cũng không nhiều lắm.
Ôn Minh nhìn thấy không ít bờ môi chiến sĩ đều khô héo, nhưng vẫn không nỡ uống nhiều thêm mấy ngụm nước, trong lòng than thở nhẹ, nhìn Ôn Dao vài lần, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Ôn Dao trông thấy Ôn Minh cứ luôn xoắn xuýt, không nghĩ ra vì sao gần đây ông anh già lại không bình thường như vậy, giống như rất dễ lo được lo mất, là vì cô cho lòng tin chưa đủ cho cậu sao?
Ôn Dao đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào trong miệng, cũng nuốt xuống sữa bò như vậy, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.
Ôn Minh không biết em gái mình muốn làm gì, cũng vội vàng đi theo xuống xe.
Bạch Tiểu Tiểu bị phơi nắng có chút lười biếng nhìn thấy chủ nhân đi ra, lập tức vây quanh đi lên.
"Hu hu hu, chủ nhân, ta không nên ngây ngốc cùng bọn hắn một chỗ, vừa nóng vừa thối, trên người bọn họ thiệt nhiều mùi mồ hôi bẩn!"
Quả thật, Ôn Dao vừa xuống xe liền ngửi được, mùi không dễ ngửi cho lắm, nhưng...
Ôn Dao đút một viên tinh hạch đến trong miệng nó, ngăn chặn Tiểu Tiểu phàn nàn, đối với đồ tham ăn mà nói, không vấn đề gì một viên tinh hạch không thể giải quyết, nếu có, vậy thì hai viên tinh hạch.
Quả nhiên, Tiểu Tiểu sau khi ăn tinh hạch vào lại không oán giận nữa, đong đưa miệng vui sướng đi theo phía sau Ôn Dao.
Ôn Dao đứng ở chính giữa chiếc xe bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đám binh sĩ chung quanh nghi hoặc nhìn qua cô, quay đầu xì xào bàn tán, thảo luận cô bé xinh đẹp này muốn làm gì vậy nhỉ.
Bởi vì Ôn Dao ở trong quân đội vài ngày, rất nhiều người đều biết cô, một cô bé xinh đẹp không thích nói chuyện, em gái của Ôn Minh.
Tuy không rõ vì sao hành động nguy hiểm như vậy Ôn Minh còn dẫn theo cô bé, nhưng mọi người cũng không ghét, đều đã đến rồi, như vậy phải bảo vệ cho tốt chứ sao.
Ôn Minh theo sau nhìn thấy Ôn Dao nhìn bốn phía tìm đồ, không khỏi tò mò hỏi: "Dao Dao, em muốn tìm cái gì? Anh tìm giúp em."
Chung quanh đám binh sĩ bọn họ cũng dựng lên lỗ tai, muốn biết cô muốn làm cái gì.
"Thùng."
"Thùng?" Ôn Minh ngây ngẩn cả người, ở đâu ra thùng? Muốn thùng làm cái gì?
"Anh Minh, em gái của anh có phải khát hay không? Bên kia, bọn Phương Dật bên kia... những dị năng giả hệ thủy đang phóng nước, cầm ấm nước đi múc nước là được rồi." Một tiểu binh sĩ có màu da ngăm đen, mặt có chút tròn cười chỉ đường cho bọn hắn.
Ôn Minh còn chưa kịp nói "Cảm ơn, không cần", đã nhìn thấy Ôn Dao đi về hướng hắn chỉ.
Thiệu Văn tiếp nhận những binh lính khác đưa ấm nước đến, sau đó đem thùng nước cuối cùng rót từng chút một vào trong ấm, sau đó đưa ấm nước trả lại cho chủ nhân của nó.
Tiếp đó, cô nhìn thấy Ôn Minh, Ôn Dao đi về phía bên này, bọn họ cũng đến lấy nước hay sao? Thế nhưng không còn nước nữa, cần phải chờ dị năng của bọn hắn khôi phục mới có thể phóng nước.
Không đợi cô mở miệng, cô lại nhìn thấy Ôn Dao đi đến trước thùng nước vươn tay phải, sau đó trong thùng trống rỗng lập tức tựu tràn đầy nước.
Đại tiểu thư này cũng là dị năng giả hệ thủy? Nhìn xem tốc độ phóng nước này, so với dị năng của bọn hắn còn nhanh hơn đó! Đại tiểu thư này còn là một nhân vật thâm tàng bất lộ?
Phóng hết nước Ôn Dao lại đi đổ đầy thùng bên cạnh nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiệu Văn, hỏi: "Còn không?"
À? Thiệu Văn vốn ngây người, kịp phản ứng sau lật đật trả lời: "Có có có!"
Quay người chạy trở về, mà chung quanh đám binh sĩ còn không rời khỏi cũng là nguyên một đám dùng ánh mắt cực nóng nhìn Ôn Dao, thì ra em gái Ôn Minh cũng lợi hại như vậy!
Mà ở một bên dị năng giả hệ thủy bọn người Phương Dật cảm thấy có chút thật xấu hổ chết người ta rồi, nhìn sơ dị năng của cô bé này còn lợi hại hơn bọn hắn, thời gian phóng một thùng nước còn nhanh hơn bọn hắn, phóng sang thùng thứ hai dường như còn dư lực? Bọn hắn nhiều lắm một lần cũng chỉ có thể phóng nửa thùng nước thôi!
Đợi đến lúc Thiệu Văn, đằng sau còn có Tăng Hoa Huy đi theo, trong tay cô ấy cầm bốn cái thùng, bọn họ có sáu chiếc xe quân dụng, trên từng xe đều có một thùng chứa nước.
Ôn Dao thuận tay đổ đầy nước cho bốn cái thùng, sau đó cũng không phản ứng đến những người khác, xoay người rời đi.
Ôn Minh cười cười với mọi người, vội vàng đuổi theo Ôn Dao.
Tăng Hoa Huy cảm thấy hắn biết rõ vì sao Ôn Minh lại dẫn theo em gái, có một em gái lợi hại như thế đương nhiên phải tùy thời dẫn theo rồi!
Ôn Minh đuổi theo Ôn Dao, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng giống như cái gì cũng đều không thích hợp, cậu biết rõ em gái thật ra là một người lãnh tình, làm như vậy cũng là vì cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Minh không khỏi nở nụ cười ngốc nghếch, sau đó một tay bế Ôn Dao lên, thậm chí còn nâng cao xoay vài vòng.
Mặt Ôn Dao đen lên nhìn anh trai lại nổi điên, nhịn lại nhẫn! Cuối cùng nhịn không được vẫn là một cái tát vỗ vào mặt cậu.
Xoay vòng như vậy rất chóng mặt anh có biết hay không hả!
Người chung quanh nhìn hai anh em vui vẻ, nhịn không được đều phát ra tiếng cười thiện ý.
Bởi vì có Ôn Dao tham gia, từng binh sĩ lại được phân chia không ít nước, thần sắc mọi người đều buông lỏng không ít, thậm chí cảm giác thời tiết đều không còn oi bức như vậy nữa.
Bạch Tiểu Tiểu cùng với mấy dị năng giả hệ băng thả mấy khối băng vào trong thùng, để trên xe cũng có thể mát mẻ không ít, đợi đến lúc băng tan còn có thể đem làm nước uống rồi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Tăng Hoa Huy hạ lệnh lên đường, trên đường đi ngừng lại một chút, gặp một đoàn xe tiến về căn cứ Hoa Nam.
Đoàn xe chỉ có năm chiếc xe, mỗi chiếc xe đều rách rưới, bên trên thân xe cũng không ít chỗ có vết máu biến thành màu đen, nhận thấy dường như đã trải qua một trận chiến đấu thảm thiết.
Đoàn xe này vừa nhìn thấy nhiều xe quân đội như vậy, thật giống như nhìn thấy cứu tinh, dừng xe đẩy cửa lao về phía bọn họ.
Tăng Hoa Huy xuống xe ngăn bọn hắn lại, từ trong miệng bọn hắn nhận được một ít tin tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.