Ôn Minh nói đơn giản chuyện mình nghe được lúc ấy, cho nên, khối khoáng thạch óng ánh sáng long lanh như kim cương này, là đào ra từ bên trong tảng đá kia sao? Ôn Trác quan sát xong đưa cho Hạ Uyển, sau đó cho Ôn Minh, cuối cùng lại trở về trong tay Ôn Dao. Tất cả mọi người biểu lộ đều có chút nghiêm túc, Ôn Dao khó hiểu, không phải là khối khoáng thạch chứa năng lượng sao, nghiêm túc như vậy làm gì vậy. Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Dao không hiểu đáy mắt còn mang theo vẻ nghi hoặc, Ôn Minh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu của cô. Quả nhiên em gái của cậu vẫn đáng yêu nhất đấy, nhưng tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn không hiểu ah. Ôn Minh hỏi cô: "Em biết rõ nếu có khoáng thạch này vậy chứng minh có một mạch khoáng, điều này có ý nghĩa như thế nào?" Cái gì? Ôn Dao trừng mắt nhìn. "Ý nghĩa có nguồn năng lượng mới, phải biết, trước tận thế chính phủ các nước đều vô cùng coi trọng nguồn năng lượng mới đấy, bây giờ trong lúc tận thế, có rất nhiều thứ không thể sử dụng, vốn chỉ còn một ít nguồn năng lượng cũng không biết có xảy ra dị biến gì hay không, mà cái này." Ôn Minh chỉ chỉ khoáng thạch trong tay Ôn Dao: "Khoáng thạch này chứa đựng năng lượng đồng dạng với tinh hạch Zombie, càng ổn định thuần túy hơn năng lượng tinh hạch. Phải biết, hiện tại căn cứ đang tim cách ổn định nguồn năng lượng trong tinh hạch để tiến hành lợi dụng. Hiện tại đã có cái này, không chỉ dị năng giả có thể tu luyện rất tốt, còn có thể với tư cách lợi dụng nguồn năng lượng mới, em nói nếu như có người biết, có phải không lấy được rồi đánh vỡ đầu nhau không?" Ôn Dao liếc mắt, chỉ là một tảng đá, ai biết có mạch khoáng hay không, còn có, chẳng lẽ các người không hiếu kỳ tại sao có loại đá này hay sao? "Được rồi, hiện tại tận thế bắt đầu còn chưa bao lâu, trọng yếu nhất là sinh tồn như thế nào, cái này trước để đó, về sau có cơ hội nói sau." Ôn Trác giải quyết dứt khoát, lôi kéo Hạ Uyển trở về phòng của mình, Ôn Dao cũng đứng dậy lên lầu, Ôn Minh nhìn nhìn chỉ còn lại Tiểu Tiểu cùng cậu ở phòng khách, cũng nên trở về phòng rồi, cậu cảm thấy hôm nay có thể thu nạp năng lượng trong không khí được rồi, phải nắm chặc thời gian tu luyện! Ngày hôm sau, Ôn Dao từ chối Ôn Minh cùng đi, mang theo Tiểu Tiểu ra cửa, hôm nay bắt đầu, cô muốn dò xét toàn bộ căn cứ một lần, từ nơi nào bắt đầu đây? Đúng rồi, cô còn phải làm nhiệm vụ đây này, vậy thì từ nơi ấy bắt đầu đi, tùy tiện phóng nửa thùng nước. Ra khỏi biệt thự, Ôn Dao mang theo Tiểu Tiểu chậm rì rì đi đến nơi làm nhiệm vụ, chỉ chốc lát sau, cô liền phát hiện có hai người đi theo phía sau mình. Cho nên, điều anh trai nói bây giờ đã thành sự thật rồi hả? Ôn Dao không để ý tới người lén lút đi theo, trực tiếp tiến vào nơi làm nhiệm vụ trữ nước cầm hai cái thùng phóng nước vào. Trương Cường khẩn trương nhìn hai binh sĩ canh giữ ngoài cửa ra vào, hỏi Phùng Kiệt đang tựa vào tường: "Như thế nào còn chưa có đi ra?" "Gấp cái gì, cô bé ở bên trong làm nhiệm vụ, nào có nhanh như vậy." Trong miệng Phùng Kiệt ngậm một cọng cỏ, mơ hồ không rõ trả lời. "Ai da, mày nói xem nhiệm vụ quỷ gì đây, lại để chúng ta đi bắt một cô bé." Trương Cường thở dài. "Còn có, nghe nói cô bé này thế mà là em gái của Ôn Minh, nếu Ôn Minh biết chúng ta..." "Vội cái gì, chỉ cần chúng ta đưa người giao lên, cầm đồ đạc trốn ra căn cứ vài ngày, ai biết chúng ta làm." Phùng Kiệt phun cọng cỏ trong miệng ra, liếc mắt nhìn về phía đồng bạn: "Lá gan nhỏ như vậy sao, không phải chỉ là cô bé con thôi sao." "Thế nhưng bên người con bé còn có một con rắn biến dị!" "Sợ cái gì, không phải có thuốc sao, nghe nói chuyên môn nghiên cứu ra để đối phó thú biến dị đấy. Hơn nữa, dùng chút đầu óc được không, ai mượn mày đi lên đánh trực tiếp hả." "Thế phải làm như thế nào?" Trương Cường có chút mộng rồi. Bọn họ là dị năng giả lẻ tẻ, không gia nhập tiểu đội dị năng, một người là hệ tốc độ, một người là hệ thổ, nhưng cũng không phải rất mạnh. Trước tận thế hai người đều là côn đồ ăn trộm vặt, sau tận thế đã thức tỉnh dị năng cũng không dám đánh cùng Zombie, bình thường ở trong căn cứ tiếp nhận một vài nhiệm vụ nhỏ. Có đôi khi cũng sẽ làm một vài chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, dù sao xem như tận thế rồi, vẫn có người cần bảo trì hình tượng bản thân, có vài chuyện có chút bất tiện, cũng chỉ có thể tìm như bọn hắn mà thôi. "Ngu xuẩn!" Phùng Kiệt mắng một câu, vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy Ôn Dao đi ra, Phùng Kiệt vội vàng im lặng quan sát. Chỉ thấy cô bé kia nói gì đó với con rắn biến dị, con rắn kia lại một mình đi ra, mà cô bé kia tự mình một người đi về hướng một con đường khác. Cơ hội tốt! Phùng Kiệt đá đá Trương Cường, ra hiệu hắn nhanh chóng đuổi kịp. Nhưng hai người cũng không dám tiến quá gần, trên đường vẫn còn có những người khác, cũng không thể bị phát hiện có cái gì không đúng. Càng đi trong lòng Phùng Kiệt càng hiện ra nghi hoặc, như thế nào càng ngày càng vắng rồi hả? Cái này cũng quá hợp tâm ý của bọn hắn à nha, không có lừa dối... Quan sát cô bé phía trước không hề phát giác, Phùng Kiệt bỏ qua sự nghi hoặc trong lòng, không phải chỉ là một cô bé con thôi sao, đừng tự hù dọa chính mình. Ôn Dao đi thẳng đến một cánh rừng nhỏ mịt mù không có người ở, trước kia nơi này có kế hoạch xây dựng một công viên, có điều hiện tại người nhiều ít đất, đã chuẩn bị chặt bỏ bớt để xây nhà, nhưng nơi căn cứ muốn xây dựng quá nhiều, còn chưa đến lượt nơi này. Nhìn xem cô bé tiến vào cánh rừng, Phùng Kiệt thoáng do dự, cùng Trương Cường liếc nhìn nhau, cùng một chỗ đi vào. Đi không bao lâu, đã nhìn thấy cô bé ngồi xổm trên mặt đất đào cái gì đó, hướng Trương Cường nhẹ gật đầu, Phùng Kiệt lấy ra một chiếc khăn từ trong túi. Đây là người tuyên bố nhiệm vụ cho hắn, nói là thuốc mê vô cùng ưu việt, dị năng giả cũng không chống cự được. Hắn ngừng thở, phát động dị năng, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Ôn Dao, vừa định đem khăn áp vào mũi Ôn Dao, liền phát hiện mình không nhúc nhích được. Cúi đầu nhìn, một cây roi nước trói hắn chặt chẽ, hắn khẽ động, cả người trực tiếp ngã xuống đất. Trương Cường ở phía sau nhìn thấy, quay người bỏ chạy, mới chạy hai bước, liền phát hiện rắn biến dị kia ngăn cản trước mặt hắn, đôi đồng tử màu vàng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn. Lại quay người, cô bé mà bọn họ cho rằng rất dễ dàng bắt đang hờ hững nhìn hắn, chân phải còn dẫm nát trên lưng Phùng Kiệt. Hắn vừa định lên tiếng, sau lưng đã bị một đuôi Tiểu Tiểu đánh bay, trực tiếp đập lên trên một thân cây. Còn chưa kịp đứng lên, cả người lần nữa bị đánh bay, rơi thẳng xuống dưới chân cô bé kia. Trương Cường thế mới biết bọn hắn đánh trúng thiết bản(*miếng sắt) rồi, hắn ngẩng đầu, trực tiếp bắt đầu khóc gào lên: "Bà cô, chúng tôi sai rồi, chúng tôi cũng chỉ nhận ủy thác của người ta, chuyện không liên quan đến chúng tôi đâu!" "Nhìn tôi." Hả? Trương Cường thoáng sửng sốt, vô ý thức nhìn về Ôn Dao thâm thúy như vòng xoáy y hệt đồng tử... Một chiếc xe rất bình thường dừng tại trong sân một tòa nhà ở khu Tân An, từ trên xe đi xuống hai người, không có vào cửa, chỉ đứng ở bên ngoài chờ. Một lúc sau, từ trong nhà một người đàn ông hào hoa phong nhã bước ra, làn da hắn tái nhợt, giống như thật lâu không thấy ánh mặt trời. Hắn đi đến trước mặt hai người, lo lắng hỏi thăm: "Người mang tới chưa?" "Đã mang đến, ở trong xe." Người đàn ông nghe xong, trên mặt vui vẻ, liền muốn mở cửa xe xem xét. Một tay Phùng Kiệt ngăn cản hắn, nhìn người đàn ông bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Phùng Kiệt cười cười: "Đúng phong tục, một tay giao tiền, một tay giao hàng, đồ đạc đồng ý cho chúng tôi đâu?" A, người đàn ông cười lạnh một tiếng, quả nhiên chỉ là gà gáy trộm chó, mí mắt thiển cận như vậy, hắn hấc cằm lên: "Trong phòng chính mình nhìn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]