Chương trước
Chương sau
Căn cứ từ lúc bắt đầu xây dựng đến bây giờ cũng đã một tháng, các loại hạng mục công việc cơ bản đều đã đi theo quỹ đạo, căn cứ trưởng Triệu Khải Khang quyết định triển khai cuộc họp, xác định phương châm đường lối sau này.
Bởi vậy, sáng sớm hôm nay phòng họp an vị không ít người, thời điểm đợi Triệu Khải Khang đến phòng họp chuẩn bị họp, lại còn chưa thấy tư lệnh Tề.
Mọi người có chút mịt mờ nhìn qua Triệu Khải Khang, tư lệnh Tề này cũng quá không cho căn cứ trưởng mặt mũi rồi, bình thường thì thôi, hội nghị trọng yếu như vậy cũng không tới?
Sắc mặt Triệu Khải Khang vẫn như thường, cái gì cũng chưa nói trực tiếp bắt đầu hội nghị.
Đầu tiên hắn hỏi thăm một vài nghiên cứu của sở nghiên cứu sinh vật về Zombie và dị năng giả. Căn cứ có mấy sở nghiên cứu, nghiên cứu các hạng mục khác nhau, từng sở trưởng của sở nghiên cứu đều là người bận rộn, không có thời gian theo bọn hắn lãng phí thời gian, lãng phí tánh mạng mở hội nghị, bởi vậy đa phần chỉ phái trợ lý bên người tham gia.
Sở nghiên cứu sinh vật trợ lý Cao báo cáo tiến độ nghiên cứu Zombie, trước mắt chỉ có thể xác định Zombie ăn thịt là để bổ sung năng lượng của mình, theo thời gian càng lâu, Zombie sẽ càng thêm tiến hóa, tuy nhiên không biết cuối cùng sẽ tiến hóa thành bộ dáng gì, nhưng bọn hắn thống nhất nhận thức giả thiết sẽ một lần nữa tiến hóa thành bộ dáng nhân loại, nhưng đại não và tư duy sẽ không còn là cùng một người nữa, vấn đề này còn không có kết luận, dù sao theo lý thuyết não bộ của Zombie đã là người chết, nhưng hiện tại tất cả đều không thể theo lẽ thường mà nói nữa rồi.
Dị năng giả bởi vì không có có bao nhiêu thể thí nghiệm, chỉ nghiên cứu máu huyết do dị năng giả cung cấp, sau đó là một vài thi thể dị năng giả đã chết. Bọn hắn đã xác định dị năng giả bị Zombie cùng cấp hoặc cấp thấp cắn tổn thương sẽ không biến đổi thành Zombie, nhưng với Zombie đẳng cấp cao mà nói thì vẫn sẽ lây nhiễm.
"Trước mắt quy luật có thể biến thành dị năng giả chúng ta cũng không tìm được, có điều người bình thường dưới sự kíƈɦ ṭɦíƈɦ cũng có thể biến thành dị năng giả, đây là xác định, tuy nhiên xác suất có chút nhỏ." trợ lý Cao đẩy gọng kính, tiếp tục nói: "Chúng ta cho rằng loại virus không biết tên này thật ra còn tiềm phục trong cơ thể của mỗi người bình thường, dưới sự kíƈɦ ṭɦíƈɦ thích hợp sẽ kích phát tiềm năng của con người, nhưng như thế nào để kích phát còn cần thí nghiệm nhiều hơn nữa."
Triệu Khải Khang gật gật đầu, quay đầu hỏi Giáo sư Trầm của sở nghiên cứu vật lý: "Nghiên cứu tinh hạch có đột phá gì không?"
Bởi vì giáo sư Trầm có một số việc muốn phản ánh với phía trên, bởi vậy lần này hắn và sở trưởng đề xuất tham gia hội nghị.
Trầm Minh Đạt lắc đầu: "Trước mắt vấn đề lớn nhất chính là tính ổn định của tinh hạch, năng lượng bên trong cực không ổn định, muốn chuyển hóa thành nguồn năng lượng chúng ta muốn dùng không chỉ phải hao tổn thật lớn, đồng thời không có tính lâu dài."
"Lấy về hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch thì sao?"
"Chỉ cần năng lượng tinh hạch không ổn định lại, không thể hấp thu."
Triệu Khải Khang gật gật đầu, khích lệ nói: "Tôi đã biết, tinh hạch căn cứ sẽ tiếp tục thu gom, hi vọng các người sớm ngày đưa ra thành quả."
Đang chuẩn bị hỏi thăm sở nghiên cứu kế tiếp, Triệu Khải Khang lại nhìn thấy vẻ mặt Trầm Minh Đạt có chút muốn nói lại thôi: "Giáo sư Trầm, còn có vấn đề gì sao?"
"Vâng... Căn cứ trưởng, tôi muốn đề nghị một chuyện không có liên quan đến chuyện nghiên cứu." Trầm Minh Đạt có chút khẩn trương nói.
"Ngài nói."
"Là như thế này, tôi muốn hỏi căn cứ có tính toán gì với những đứa trẻ kia không?" Trầm Minh Đạt liếm liếm khóe miệng, nhìn vợ khổ cực như vậy, tuy ông ủng hộ nhưng càng đau lòng hơn, cho nên mới muốn nói với căn cứ trưởng, xem có biện pháp giải quyết nào hay không.
"Trẻ em là tương lai, là hi vọng, bây giờ nơi này tận thế, trẻ em càng không dễ sinh tồn, căn cứ không thể thu dưỡng những đứa trẻ này sao? Dù sao đến lúc đó tiêu diệt Zombie, trẻ em mới là đời sau, nếu như không quan tâm, đến lúc đó sẽ tạo thành đứt đoạn."
Triệu Khải Khang còn chưa mở miệng, đã có người phản đối: "Hiện tại căn cứ hơi sức đâu lo lắng những đứa trẻ kia, nuôi trẻ con người lớn phải làm sao bây giờ? Đàn ông mới là quân chủ lực tiêu diệt Zombie, tốn kém nuôi mấy đứa nhỏ, không có người tiêu diệt Zombie, không phải đồng dạng Game Over sao."
"Nuôi mấy đứa nhỏ không hề tốn kém, điều một chút vật tư để cho bọn nó không chết đói là được rồi!" Trầm Minh Đạt sốt ruột
"Đi đâu điều? Hiện tại căn cứ nuôi sống nhiều người như vậy đều thua chị kém em rồi."
Đương nhiên cũng có người đồng ý với quan điểm của Trầm Minh Đạt: "Tôi cảm thấy giáo sư Trầm nói rất đúng ah, đích thật có lẽ nên rút một bộ phận tinh lực quan tâm chăm sóc trẻ em."
"Còn có phụ nữ có được không? Không có phụ nữ lấy đâu ra trẻ con?"
"Bây giờ không có trẻ con, sau này lại sinh không phải tốt rồi à!"
"Bây giờ ông nhìn xem căn cứ nhiều thiếu nữ? Một phần mười còn chưa tới! Còn nói sau này sinh! Bây giờ cũng không nhất định sinh ra được, ông xem những người phụ nữ kia sinh tồn như thế nào kia, thân thể kia đã sớm rách nát rồi, làm sao mà sinh? Ông tự mình sinh ah!"
"Sau này không thể thụ tinh ống nghiệm sao?"
...
Lập tức toàn bộ người trong phòng họp bắt đầu tranh luận... Triệu Khải Khang gõ bàn hội nghị, đợi mọi người im lặng hết thì ông ta mới nói với thư ký Lý đang ở một bên ghi chép: "Đây cũng là vấn đề cần giải quyết, trước ghi nhớ, bây giờ tạm thời không thể rút ra nhân lực vật lực, đợi có thời gian lại thương thảo."
Rốt cuộc trái tim vẫn luôn nhấc trên cao của Trầm Minh Đạt cũng buông xuống, mặc dù chưa có đạt được câu trả lời chính xác đầy sức thuyết phục, nhưng có thể để cho căn cứ trưởng ghi nhớ cũng tốt, ít nhất làm cho căn cứ trường nhớ kỹ cũng tốt, ít nhất cũng treo ở đó.
Kế tiếp là sở nghiên cứu nông khoa, người đến chính là trợ lý Lưu bên cạnh giáo sư Liêu, trên người hắn mặc bộ quần áo dính không ít bùn đất, xem bộ dáng là mới từ ruộng đồng chạy thẳng đến đây, cũng không kịp thay quần áo.
Hắn nhìn trên hơn hai mươi tuổi, trước tận thế là nghiên cứu sinh nông nghiệp, hiện tại ngồi ở phòng họp đầy các vị lãnh đạo cao tầng nên hắn có chút không được tự nhiên, trong lòng thở dài tại sao lại bị giáo sư Liêu bắt làm tráng đinh.
Hắn hắng giọng một cái, giới thiệu nửa tháng này sở nghiên cứu nghiên cứu một vài cây nông nghiệp, cuối cùng tổng kết nói: "Chúng tôi cảm thấy, bây giờ không phải tất cả thực vật đều không thể ăn được, mặc dù có vài cây nông nghiệp hoàn toàn trở thành có độc hoặc có tính công kích, nhưng cũng không có ít cây phát sinh dị biến theo chiều hướng tốt, ví dụ như bây giờ chúng tôi phát hiện khoai tây không chỉ lớn hơn trước, hơn nữa hương vị cũng thơm hơn, trước mắt có thể đủ tư cách trở thành hạt giống gieo trồng chủ yếu."
"Ah? Cái kia rất không tồi, sản lượng như thế nào?" Triệu Khải Khang có chút cao hứng, đến bây giờ cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.
"Ngược lại dị năng hệ Mộc có thể làm nẩy mầm không ít, có điều giáo sư Liêu hi vọng tốt nhất có thể tự mình gieo trồng, đây mới là căn bản, bởi vậy hiện tại sở nghiên cứu chủ yếu chia làm ba bộ phận, một bộ phận là hệ Mộc thúc đẩy sinh trưởng, một bộ phần là vun trồng đất đao, còn lại là tiềm kiếm nghiên cứu tính chất mới của thực vật có thể sử dụng được. Có điều bây giờ nhiệt độ càng ngày càng cao, tự nhiên đào tạo có vấn đề rất lớn, giáo sư nghĩ đến nên tìm vài loại thực vật ăn được só thể sống nhiệt độ cao."
"Rất tốt rất tốt, tiếp tục cố gắng, dân lấy ăn làm trời, trọng trách tương lai căn cứ phần lớn đều đặt trên người các người đấy!"
Triệu Khải Khang khen ngợi bọn hắn, tâm tình vẫn luôn lo nghĩ rốt cuộc cũng buông lỏng không ít, ăn uống vẫn là đại sự, so với việc đi ra ngoài thu thập vật tư không phải kế lâu dài, nếu như căn cứ có thể tự cấp tự túc thì tốt nhất.
Đang chuẩn bị hỏi đến người phụ trách xây dựng căn cứ có tiến triển thế nào thì "Két" một tiếng, cánh cửa lớn phòng họp bị mở ra, Tề Cảnh Huy mang theo mấy thân binh nghênh ngang đi đến, cũng mặc kệ vị trí của mình ở đâu, trực tiếp ngồi vào chỗ trống cuối cùng, dáng người đám thân binh cao ngất đứng phía sau hắn.
Nhìn thấy mọi người đều theo dõi hắn mà không nói lời nào, hai tay Tề Cảnh Huy khoanh ở trước ngực, dựa vào chỗ ngồi phía sau lưng, hướng về phía mọi người giơ tay lên: "Đều nhìn tôi làm gì, tiếp tục đi."
Đoàn người ông nhìn tôi, tôi xem ông, cuối cùng nhất trí đưa ánh mắt quăng về phía căn cứ trưởng đang ngồi phía trên.
Triệu Khải Khang cười cười, nhẹ gật đầu về phía Tề Cảnh Huy, tiếp tục câu hỏi.
Xây dựng căn cứ, chữa bệnh, nhà xưởng, giao dịch vật tư... từng người phụ trách đều báo cáo, nói tóm lại, tổng thể phát triển không tệ, nhưng vấn đề trọng yếu nhất vẫn là thiếu nhân tài chuyên nghiệp cùng các loại thiết bị, mà việc này muốn gấp cũng không được.
Tất cả mọi người nói xong, Triệu Khải Khang quay đầu nhìn về phía Tề Cảnh Huy: "Tư lệnh Tề, báo cáo trước đó ông chưa có nghe, có cần bọn hắn thuật lại một lần nữa hay không?"
"Không cần." Tề Cảnh Huy khoát khoát tay: "Rất nhiều chuyện tôi cũng không hiểu, lại không đúc kết được, chuyện chuyên nghiệp cứ giao cho người chuyên nghiệp phụ trách, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện tôi cảm thấy hứng thú mà thôi."
"Ông hỏi đi." Triệu Khải Khang đưa tay.
"Giáo sư Trầm."
Bị điểm tên Trầm Minh Đạt lập tức thẳng người lên, cả người ngồi nghiêm chỉnh, giống như đứa nhỏ bị thầy quát lên trả lời câu hỏi vậy.
Không có cách nào, khí thế trên người tư lệnh Tề quá dọa người, đó chân chính là hơi thở của quân nhân giết chóc hàng loạt rèn luyện thành.
"Tôi muốn biết nghiên cứu năng lượng tinh hạch có tiến triển gì."
Trầm Minh Đạt đem những lời trước đó lặp lại lần nữa, Tề Cảnh Huy có chút bất mãn: "Cái này còn kéo dài sao? Hiện tại vũ khí tiêu hao khá lớn, dự trữ không còn nhiều lắm, nếu như không đến căn cứ quân sự khác vận chuyển thì cần phải sử dụng nguồn năng lượng mới, tôi hy vọng nguồn năng lượng này có thể tiến triển sau đó dùng cho quân sự trước nhất."
"Tư lệnh Tề, lời này của ông nói không đúng." Triệu Khải Khang nói ra, "Quân sự chính xác rất trọng yếu, thế nhưng trên phương diện dân sinh cũng không thể không quản, tất cả tinh lực đều dành cho quân sự, dân chúng sinh sống như thế nào bây giờ?"
"Đó có lẽ là vấn đề của ông, tôi chỉ quản quân đội của tôi, không có quân đội chúng tôi, ai đến bảo hộ cho con cừu nhỏ như các ông ở bên trong bốn bức tường vây như thế này?" Tề Cảnh Huy phì cười một tiếng.
"Ông!" Triệu Khải Khang nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn nhịn cơn tức này xuống, không bất hòa không tranh chấp với tên quân nhân ngang tàng bạo ngược này!
"Còn có." Tề Cảnh Huy bổ sung nói: "Tôi hi vọng xây dựng một sân huấn luyện ở khu vực mới thành lập."
"Như thế nào? Khu địa bàn Duy Hòa của các người không phải lớn nhất rồi sao? Còn tranh đoạt địa bàn với dân chúng bình thường?" Triệu Khải Khang nhịn không được giễu cợt nói.
"Không phải cho quân đội, bây giờ là thời kỳ bất thường, tôi hy vọng có thể tăng lên thể năng cùng sức chiến đấu của mỗi người, tận hết khả năng bảo tồn sinh lực." Vẻ mặt Tề Cảnh Huy có chút nghiêm túc: "Tuy có không ít người đã thức tỉnh dị năng, nhưng còn có càng nhiều người bình thường, không phải nói tiến vào căn cứ liền vô ưu vô lo, nguy hiểm vẫn luôn tồn tại, cho nên mỗi người đều cần phải huấn luyện, tốt nhất toàn dân đều có thể làm được!"
"Nói thì nhẹ nhàng, cũng không phải mỗi người đều nguyện ý đi, hơn nữa, ai đến dạy?" Những cao tầng trong trụ sở không khỏi phản bác nói.
"Sắp sinh tử tồn vong đến nơi, không phải do bọn hắn không học không luyện! Không đi quân pháp xử trí! Về phần dạy, trong tay ông đây có rất nhiều người dạy, cũng không cần các người quan tâm."
"Tư lệnh Tề, đầu tiên, dân chúng không là quân binh của ông, cũng không thể dùng quân pháp xử trí, tiếp đó trong quân đội có nhiều thứ không thể ra truyền cho người bên ngoài, điều này ông rõ ràng hơn chúng tôi, đừng để đến lúc đó bị quân pháp xử trí biến thành ông."
"Móa nó, thời kỳ bất thường đối xử khác thường, đây là các người muốn đợi đến lúc Zombie cắn cổ các người, các người mới bắt đầu kêu cứu mạng à?"
"Tư lệnh Tề, ông nên nói đạo lý."
"Mẹ nó, chít chít meo meo cái gì đấy, ông đây mà nói rõ ràng là đạo lý!" Tề Cảnh Huy không kiên nhẫn được nữa, hắn dùng lực vỗ xuống bàn, từ bên hông rút ra khẩu súng lục, chỉ vào quan viên đang nói chuyện, quát lớn: "Lại nói nhảm ông đây một phát bắn chết ông!"
Vù thoáng một phát, thân binh sau lưng Tề Cảnh Huy cũng đều lấy súng chỉa thằng vào quan viên vừa nói chuyện kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.