Ôn Dao vượt qua bức tường đất đi ra, liền nhìn thấy trận chiến đã chấm dứt, cách đó không xa dừng năm chiếc xe, đầu tiên là một chiếc việt dã, theo sau là môt chiếc xe bán tải. Xe bán tải đằng sau chứa đầy vật tư, sau cùng là ba chiếc xe ô tô bình thường. Một cô gái cột tóc đuôi ngựa nhảy từ trên xe việt dã xuống, trong tay còn cầm súng, cô bước nhanh đến chỗ Ôn Dao. Ôn Dao lập tức lui về phía sau một bước, cô gái bị hành động của Ôn Dao làm giật mình, vội vàng dừng lại: "Cô bé, em đừng sợ, chúng ta không phải người xấu." Nói xong cô lại nhìn chung quanh, hỏi: "Sao em lại ở đây một mình? Ba mẹ của em đâu?" Ôn Dao chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta không nói chuyện, lập tức bầu không khí có chút xấu hổ. Lúc này trên xe việt dã lại xuống một thiếu niên tóc màu nâu, hắn đi đến bên cạnh cô gái kia, ngồi xổm xuống, duỗi tay phải đến trước mặt Ôn Dao, trong lòng bàn tay có một thanh chocolate. "Em gái nhỏ, có phải đói bụng không? Ở đây anh có chocolate ăn rất ngon nè ~ " Ôn Dao dùng ánh mắt xem kẻ đầu óc ngu ngốc nhìn hắn, giữ nguyên vẻ trầm mặc. Thiếu niên dùng tay trái gãi gãi tóc trên đầu, đứng lên nói nhỏ vào tai cô gái kia: "Chị Phỉ, có phải cô bé này không biết nói không?" Người được gọi chị Phỉ trừng mắt liếc hắn, quay đầu lại vẻ mặt dịu dàng nói với Ôn Dao: "Cô bé à, chúng tôi không có ác ý, chúng ta chỉ muốn mượn chỗ ở một đêm, muốn hỏi em tình huống nơi này một chút." Ôn Dao đánh giá hai người, lại lướt qua bọn hắn nhìn những chiếc xe phía sau, cuối cùng mở miệng: "Ở đây không có nhiều người, các người cứ tùy ý." Nói xong không phản ứng lại bọn hắn mà đi đến chỗ cửa ra vào. "Ai ——đợi một chút..." An Tử vừa định nói với cô bên ngoài rất nguy hiểm đã bị chị Phỉ kéo lại: "Sao vậy chị Phỉ? Em gái nhỏ kia muốn đi ra ngoài đó, bên ngoài rất nguy hiểm đấy." An Tử thoáng gấp gáp, hắn không biết vì sao chị Phỉ lúc đầu muốn cứu người, lúc này lại thấy chết mà không cứu được. Chị Phỉ híp mắt nhìn Ôn Dao lướt qua chiếc xe đi ra khỏi cửa, ánh mắt tối tăm không rõ: "Đi thôi An Tử, cô bé kia không cần chúng ta quan tâm." "À?" Đầu An Tử đầy sương mù đi theo phía sau chị Phỉ lên xe, có chút khó hiểu mà hỏi: "Vì sao không cần quan tâm?" "Ha ha, đầu óc An Tử của cậu cũng bị Zombie ăn rồi." một tên mập ngồi ở bên cạnh hắn dùng sức vỗ vào sau lưng hắn: "Chưa từng xem tiểu thuyết võ hiệp sao? Hành tẩu giang hồ, có ba loại người không nên chọc: người già, phụ nữ, con nít... đạo lý này cũng áp dụng tương tự ở tận thế. Cậu xem cô bé kia chỉ khoảng mười tuổi, lại một mình xuất hiện ở nơi gần Zombie, cậu trông thấy cô bé đó có từng biểu lộ sự sợ hãi không? Nhìn thấy chúng ta giết Zombie cũng không vui không buồn, thấy dị năng cũng không tò mò, điều này nói rõ cô bé đó tập mãi thành thói quen. Cho nên nói cô bé này không tầm thường đâu, chúng ta không cần xen vào chuyện của cô bé." "À... ra là như vậy." An Tử gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu. Béo quay về phía sau nhìn nhìn, nói với người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đang ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần: "Lão đại, đám người đằng sau còn đi theo chúng ta. Mẹ nó, đi từ nội thành theo chúng ta đến tận đây, gặp Zombie lại trốn một bên, chờ chúng ta giết hết lại ra phía sau chúng ta kiếm tiện nghi, thật không biết xấu hổ." "Không cần để ý đến bọn hắn, bây giờ quan trọng nhất là vết thương của Văn Bân, gọi A Hòa theo sát, chúng ta chỉnh đốn lại, sáng sớm ngày mai lại đi." Người đàn ông lạnh nhạt nói. "Haiz, cũng không biết cuối cùng Văn Bân như thế nào." Béo thở dài. "Yên tâm đi, chắc chắn anh Văn Bân không có việc gì, bình thường bị Zombie cắn không phải rất nhanh cũng sẽ bị lây nhiễm sao, hiện tại cũng hơn mấy giờ rồi, anh Văn Bân vẫn không có chuyện gì, nói không chừng dị năng giả không bị nhiễm virus." An Tử lập tức trả lời, hắn tin tưởng anh Văn Bân nhất định sẽ không có chuyện gì. "Được rồi, trước tìm nơi nghỉ ngơi rồi nói sau." Chị Phỉ cắt ngang lời bọn họ, bây giờ mục tiêu hàng đầu là tìm được biệt thự hay không. Ôn Dao vẫn luôn dùng tinh thần lực giám sát bọn họ, cho đến khi bọn họ ra khỏi phạm vi dò xét của tinh thần lực. Trước đó cô đã thoáng nhìn qua, năm chiếc xe tổng cộng có mười tám người, trong đó có tám dị năng giả. Vừa mới nghe lén bọn họ nói chuyện, biết rõ hai xe phía trước cùng một nhóm, bọn họ có tám người mà trong đó đã có sáu dị năng giả. Nhìn thấy bọn hắn hướng về phía tây khu biệt thự, Ôn Dao lại yên tâm, nhà cô ở phía đông. Có điều... Ôn Dao nghĩ đến tin tức vừa nghe được... dị năng giả bị Zombie cắn sẽ không bị lây nhiễm biến thành Zombie? Muốn nói cũng không phải không có khả năng này, dù sao thúc đẩy hình thành Zombie và dị năng giả đều từ một nguồn năng lượng, chỉ là thể chất không giống nhau nên kết quả cuối cùng không giống mà thôi. Có điều cũng không thể xác định... Ôn Dao nhìn hai bàn tay trắng nõn non mịn của mình, từ bỏ cách nghĩ đem chính mình làm thí nghiệm, chỉ cần sau đó quan sát cẩn thận là được rồi. Đáng tiếc không thể đến gần quan sát người tên Văn Bân kia, không sáng sớm ngày mai đi xem hắn có biến Zombie không? Ôn Dao vừa suy nghĩ vừa đi ra cổng khu biệt thự, ngẩng đầu nhìn lên, cửa hàng hai bên đường hầu như đều bị cướp sạch rồi, trên mặt đất ném đầy những thứ hỗn loạn gì đấy, đồng thời mùi hôi thối trong không khí càng thêm đầm đặc, còn kèm theo không ít mùi máu tanh. Trên đường còn chồng chất không ít thi thể Zombie, xem ra là do nhóm người giết khi đến đây. Nhìn thoáng ra xa không thấy bóng dáng người nào, có điều Ôn Dao dùng tinh thần lực đã "thấy" đằng xa có không ít Zombie đi về phía này, không phải đi theo đám người kia đến đây đó chứ... Ôn Dao lại quan sát một lúc, xác định mục đích của bọn chúng chính là ở chỗ này. Ôn Dao ngẫm nghĩ, từ trong không gian lấy ra một ít thịt đông Hạ Uyển mua lúc trước, đi đến ven đường phía tây ném một ít, lại lấy ra một ít thảo dược pha trộn đề phòng ma thú lúc sống dã ngoại ở đại lục Ella rắc ở phía đông. Những chất hỗn hợp tan ra phát ra mùi gay mũi, là mùi mà đa phần ma thú ghét nhất, cũng không biết có tác dụng với Zombie hay không. Cô nhớ lúc trước bài viết có ghi thị lực của Zombie thấp, chủ yếu dựa vào thính giác cùng khứu giác. Zombie đã đi theo đám bọn hắn đến đây, không phải cũng nên do bọn hắn giải quyết sao? Hơn nữa cô cũng nhìn đã qua, lực chiến đấu của bọn hắn không thấp, đặc biệt là người ngồi ở ghế lái phụ trên xe Jeep đấy, rõ ràng tinh thần lực và dị năng cao hơn một bậc so với những người khác. Huống chi nhà nàng bây giờ chỉ có người bệnh, phụ nữ và trẻ em, Ôn Dao vô cùng yên tâm thoải mái sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, sau đó vui sướng về nhà. Bước nhanh về nhà, liền nhìn thấy Hạ Uyển ở trong sân không ngừng hướng ra phía ngoài nhìn quanh, vẻ mặt lo lắng, lúc thấy cô xuất hiện mới nhẹ nhõm hẳn ra, thoáng oán giận nói: "Làm sao lại đi lâu như vậy? Trời sắp tối đến nơi, mẹ thật sự sợ con gặp chuyện không may." Ôn Dao tùy ý để Hạ Uyển kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới,cho đến khi xác định toàn thân cao thấp trên người cô không có một chút tổn thương nào mới nhẹ nhàng thở ra. Ôn Dao nói đơn giản tình huống gần khu biệt thự, cũng kể cho chị biết có vài người không quen biết đến đây. "Người không quen biết? Có bao nhiêu?" Hạ Uyển cau mày hỏi. "Mười tám người, chia làm hai nhóm, có điều đi qua bên phía tây biệt thự bên cạnh ở rồi." Hạ Uyển gật gật đầu, đi về phía tây tốt, cách đây khá xa. Bây giờ A Trác vẫn chưa tỉnh lại, chị một mình mang theo Dao Dao cũng nên cẩn thận một chút, có điều xem ra buổi tối không thể ngủ rồi, phải đề phòng một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]