“Đó không phải mẹ em.” Diệp Cẩn thanh âm lạnh, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt hờ hững.
Diệp Thu há miệng thở dốc, hốc mắt đỏ lên: “Vì sao?”
“Em có anh là đủ rồi.” Diệp Cẩn mặt lạnh như băng, gằn từng chữ một: “Chuyện khác, không cần lo.”
“Vì sao……”
“Không vì sao hết!” Diệp Cẩn đột nhiên quay đầu, một tay nắm cổ hắn, ảnh ngược trong mắt Diệp Thu lần đầu tiên chứa đầy lửa giận: “Em muốn biết cái gì, hả?!”
z thị ngoại ô thành phố, nhà ga.
Bạch Phi trầm mặt nhìn Trần Thần, trong mắt hiện lên một cái ảo ảnh chớp mắt tiêu tan.
Phương Phỉ là mẹ đẻ Diệp Thu? Còn từng có một đoạn thời gian bên cạnh Tùng Chi? Cuối cùng còn mê hoặc Tần thị trưởng?!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Miễn cưỡng duy trì biểu tình bình tĩnh, Bạch Phi thanh thanh giọng nói, nói: “Nói như vậy, Diệp Cẩn là sợ bị Diệp Thu nhìn thấy mẹ đẻ chết mà sống lại, lúc này mới dẫn hắn đi rồi?”
“Phải.” Trần Thần gật đầu, xoa cái trán dính mồ hôi, nói: “Loại chuyện này, đối với bất luận kẻ nào đều quá mức tàn nhẫn! Người mẹ nhiều năm trước đã qua đời đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, không phải chết đi sống lại mà còn sống với ẩn tình bên trong, nhìn phản ứng của Diệp Cẩn khẳng định là vế thứ hai, hơn nữa không thể để Diệp Thu phát hiện ra ẩn tình.”
Bạch Phi từ nhỏ đã yêu quý em trai nên đương nhiên hiểu được cái loại tâm tình này, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Chuyện này ta đã biết, sẽ làm an bài.”
“Vậy cảm ơn tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-o-ben-canh-em/1340029/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.