Chương trước
Chương sau
Buổi tối 8 giờ, nhìn trên sàn nhà còn bốn người vẫn chưa tỉnh lại, tâm tình của mọi người như chìm vào đáy cốc.
Lấy ra dây thừng và khăn lông, Âu Dương Húc cùng Trần Đông trói chặt bốn người lại, hơn nữa còn lấy khăn lông nhét vào miệng của họ.
"Chị dâu! Lão đại sẽ không, sẽ không tỉnh lại à?" Vẻ mặt Vương Quân uể oải, nhìn Âu Dương Húc nói.
"Đánh rắm, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Âu Dương Húc lớn tiếng phản bác, tát cho Vương Quân một cái.
Nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của Âu Dương Húc, Vương Quân cắn chặt răng. Hắn biết, người này so với hắn càng sốt ruột hơn, càng để ý lão đại hơn.
"Đúng đó, bọn họ nhất định sẽ tỉnh lại!" Chu Hiểu Huy gật đầu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Những binh sĩ khác cũng tin tưởng họ sẽ tỉnh lại.
"Mọi người nghe đây, đem toàn bộ tất cả ngọc thạch tập trung lại đặt ở bên người bốn người, chỉ cần chưa tới 12 giờ, bọn họ vẫn có cơ hội tỉnh lại." Âu Dương Húc lên tiếng cho mọi người một viên an thần.
"Vâng, chị dâu!" Mọi người gật đầu, lập tức đi khuân vác ngọc thạch, khiêng bốn người còn chưa tỉnh lại là Ngô Hạo Thiên, Lý Dũng, Trương Phụng Thiên và Lưu Chí Siêu song song nằm chung với nhau, sau đó đem tất cả ngọc thạch dọn hết lại đây, vây quanh kín kẽ bên người bọn họ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Mọi người đều tập trung ở một chỗ, lẳng lặng bảo hộ bốn người.
9 giờ 35 phút, Lý Dũng đột nhiên mở mắt. "Ô ô..."
Trừng lớn mắt nhìn các đồng đội của mình, Lý Dũng phát hiện bản thân đã bị bó lại, miệng cũng bị chặn lại.
"Chị dâu!" Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Âu Dương Húc.
"Chu Hiểu Huy cởi trói cho cậu ta đi, cậu ta không sao cả." Âu Dương Húc ý bảo thả người.
"Vâng!" Chu Hiểu Huy nghe vậy thì đi tới cởi trói cho Lý Dũng, lấy khăn lông trong miệng cậu ta ra.
"Nè nè, tôi còn chưa biến dạng đâu? Sao mọi người lại bó tôi lại làm gì?" Lý Dũng vừa xoa xoa cánh tay của mình, vừa trêu ghẹo nói.
"Được rồi, đứng lên đi!" Chu Hiểu Huy duỗi tay kéo Lý Dũng đứng lên.
"Ô ô..." Sau Lý Dũng, Trương Phụng Thiên cũng tỉnh lại, mà hiện giờ đã là buổi tối 10 giờ 32 phút.
"Sao lại như vậy a, lão đại cùng Đại Siêu sao đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại thế?" Mọi người nhìn hai người còn đang chậm chạp chưa tỉnh lại thì bắt đầu sốt ruột.
"Tới, mọi người phụ một chút, lại đem ngọc thạch chuyển tới một chút đi!" Nhìn thấy bạn tốt Âu Dương Húc của mình vẫn luôn ngồi bên người Ngô Hạo Thiên nhìn chăm chú, Trần Đông khẽ thở dài một tiếng, kêu gọi mọi người đem ngọc thạch nhích lại gần hơn.
"Ô ô ô..." Lưu Chí Siêu trừng lớn mắt, vào lúc 11:05 tỉnh lại.
"Cởi trói đi!" Âu Dương Húc lên tiếng ý nói thả người ra.
"Oa, trói chặt tới nỗi cánh tay tê chết đi được." Lưu Chí Siêu được cởi trói bèn hoạt động gân cốt một chút.
"Tên Đại Siêu chết tiệt, cậu rốt cuộc tỉnh lại, hù chết lão tử!" Hung hăng đấm Lưu Chí Siêu một quyền, Vương Quân duỗi tay kéo người lại đây.
"Oa, đã 11 giờ rồi!" Lưu Chí Siêu nhìn lịch vạn niên trên tường cũng cảm thấy hoảng sợ.
Còn may mà hắn tỉnh lại, bằng không, qua một giờ nữa thì hắn sẽ bị biến thành tang thi rồi. Lưu Chí Siêu vuốt vuốt ngực, nghĩ lại mà thấy sợ.
"Lão đại còn chưa có tỉnh à?" Nhìn Ngô Hạo Thiên còn nằm trên sàn nhà, Lưu Chí Siêu nhìn về phía Vương Quân hỏi.
"Ừ!" Vương Quân vẻ mặt ưu thương, chỉ còn lại 55 phút, lão đại sẽ không, sẽ không thật sự biến thành quái vật đi?
Thời gian như cũ từng phút trôi qua, thoáng cái đã là 11 giờ 45 phút, nhưng Ngô Hạo Thiên lại như cũ không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
"Ngô Hạo Thiên, anh đứng lên, đứng lên a!" Một tay nắm lấy cổ áo anh, Âu Dương Húc phải trái quăng mười mấy cái tát vô mặt Ngô Hạo Thiên.
Nghe thấy tiếng bốp bốp bốp, tất cả mọi người đều biết lực đánh này thật sự không nhẹ.
Nhưng mặc dù bị tát mười mấy cái, mặt có chút sưng lên nhưng Ngô Hạo Thiên vẫn không tỉnh lại.
Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ Ngô Hạo Thiên chú định không thể thoát khỏi ảnh hưởng của nguyên tác hay sao, nhất định phải làm tang thi vương sao?
Không, không được, mình không muốn anh làm tang thi vương, mình không cần anh làm tang thi vương Ngô Hạo Thiên!
Nhìn chằm chằm người trên sàn nhà, Âu Dương Húc càng nghĩ càng sợ hãi. Cậu liền kéo người lên, ôm vào trong lòng mình.
"Hạo Thiên, anh tỉnh tỉnh, em là Tiểu Húc đây. Anh tỉnh lại, tỉnh lại a. Không phải anh nói muốn cả đời ở cùng em sao? Không phải anh nói anh muốn kết hôn với em sao? Anh tỉnh đi, tỉnh lại đi!" Âu Dương Húc khóc ròng nhìn mặt anh thất thanh nói.
Vì sao lại không thể thay đổi được, vì sao lại không thể chứ, chẳng lẽ anh ấy không đi Bành Thành cũng phải biến thành tang thi vương sao?
"Tiểu Húc!" Nhìn con trai thương tâm như vậy, Tần Phương đau lòng gọi nhẹ. Kỳ thật đang vào lúc mạt thế, bà cũng không hy vọng Ngô Hạo Thiên xảy ra chuyện vào lúc này, chính là có một số việc là cho trời cao an bài, không phải sao?
"Hạo Thiên, anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi. Anh không thể đối với em tàn nhẫn như vậy được, không cần bỏ rơi em, không cần bỏ rơi em a, Hạo Thiên!" Âu Dương Húc cố gắng lay tỉnh anh, vào lúc này, cậu bức thiết muốn đánh thức anh dậy.
Nhìn Âu Dương Húc khóc tới rối tinh rối mù, Những binh sĩ khác cũng rơi lệ, đó là đại đội trưởng của bọn họ nha. Không thể tưởng tượng được đại đội trưởng lại, lại vẫn chưa tỉnh được!
"A, Tiểu Húc con muốn làm gì, con đừng làm việc ngốc a! Đừng làm việc ngốc a!" Tần Phương kêu lên sợ hãi khi nhìn con trai nắm chặt dao quân dụng trong tay.
"Âu Dương, cậu bình tĩnh một chút!" Trần Đông cũng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, chị dâu. Cậu bình tĩnh một chút, còn thời gian mà, vẫn còn thời gian mà." Lưu Chí Siêu cùng các binh sĩ khác cũng vội vàng nói.
"Chỉ còn lại có năm phút, anh ấy cần thiết tỉnh lại!" Nói xong, Âu Dương Húc cắn chặt răng, đâm một đao vào ngực người đàn ông của cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.