Chương trước
Chương sau
Edit: Cacao
Đây là một đường khác, ít nhất ngày hôm qua chưa từng đi qua.
Thẩm Mộc phác hoạ trong đầu bản vẽ mặt phẳng của căn cứ, thử kết nối các con đường lại với nhau, nhưng Lương Xán vẫn cứ lải nhải bên cạnh: “A, cậu lấy đâu ra vòng tay vậy? Chu ca đưa? Đúng rồi, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cậu ta đè thấp giọng, dáng vẻ rất thần bí, hưng phấn lại tràn ra từ vẻ mặt và hành động: “Sao Chu ca lại chạy tới tìm tôi ngủ?”
“Tìm cậu ngủ?”
Thẩm Mộc lặp lại ba chữ này một lần, ý vị thâm trường.
Bỗng nhiên ý thức được lời nói này rất dễ gây hiểu lầm, Lương Xán nghẹn một cái, rất nhanh đã khôi phục, không thèm để ý nói: “Ai da, dù sao cũng chính là ý kia. Mau nói tôi biết đi, rốt cuộc tối hôm qua làm sao vậy?”
Thẩm Mộc ra vẻ suy nghĩ.
Lương Xán chờ mong mà nhìn anh, hoàn toàn không biết thiếu niên nhìn như thuần lương này đang nghĩ câu trả lời như là “Chu Lâm không được” linh tinh, suy xét đến việc thật sự nói như vậy mà truyền ra chính chủ không chừng sẽ nổi bão, cuối cùng từ bỏ chủ ý mê người này. Thẩm Mộc sử dụng câu trả lời vạn năng: “Đây là bí mật.”
“Tôi rất kín miệng!”
“Ừ, tôi cũng vậy.”
“……QAQ”
Dọc đường đi, Lương Xán đều mưu đồ dùng vẻ mặt đáng thương hề hề đả động anh, kết quả này làm Thẩm Mộc phát hiện mắt đối phương còn lớn hơn cả mình, tròn tròn rất manh, cho nên nhìn nhiều vài lần —— đương nhiên cái gì cũng không nói.
Tiếng người ồn ào.
Thẩm Mộc bước chậm lại, đứng ở chỗ không làm người chú ý, đánh giá người đi tới đi lui.
Nơi này hình như là nhà ăn, mà người đến ăn cơm, thoạt nhìn đều thật không dễ chọc.
Cụ thể mà nói, rất là tội phạm.
Người ngồi chia làm hai phe, nhìn tổng thể không thua kém bao nhiêu, Thẩm Mộc mắt tốt phát hiện Chu Lâm đang ngồi giữa đám người, chúng tinh phủng nguyệt, lập tức biết đó là thế lực của hắn ta. Quả nhiên, Lương Xán mang anh qua thẳng bên kia.
Tựa hồ vị tiểu ca trẻ tuổi này rất có uy vọng, thấy cậu ta đến, một tráng hán ngồi cách Chu Lâm không xa lập tức đứng lên nhường vị trí, khi Lương Xán cười hì hì chỉ Thẩm Mộc, lại có người đứng lên, còn là người cách Chu Lâm gần nhất.
Thẩm Mộc bị sắp xếp ngồi bên cạnh Chu Lâm: “……”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thực vật trên tay thiếu niên, người nào đó cũng không muốn ngồi gần anh như vậy: “……”
Hai người liếc nhau, rất có cảm giác càng nhìn càng ghét.
Bữa sáng trên bàn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Thẩm Mộc lấy cái gần chính mình nhất, thấy người ăn bánh bao cuộn cùng sữa đậu nành, liếc Chu Lâm ý bảo muốn một chút.
Chu Lâm gật đầu.
Thẩm Mộc không khách khí mà ăn, thấy vậy, quần chúng vây xem không rõ chân tướng cười vang nói: “Nhóc con, hầu hạ Chu ca cho tốt, đảm bảo ăn sung mặc sướng!”
Thật là…… một lời thoại không có tính sáng tạo nào.
Thẩm Mộc cúi đầu ăn ăn ăn.
Không thấy người nào giống nghiên cứu viên và bọn Thẩm Hạo, đại khái không dùng chung một nhà ăn? Cũng có thể là sai thời gian, hoặc là trực tiếp đóng gói đồ vật phân chia qua đó.
Bốn phía đột nhiên an tĩnh, sau đó là một giọng nói tục tằng: “Náo nhiệt thật đấy!”
“Lão đại!”
“Lão đại.”
Người tới chính là Dương Phán.
Trong tiếng tiếp đón hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Mộc thoáng đánh giá tên đầu lĩnh lớn lên y như con tinh tinh vài lần, liền yên lặng cúi đầu, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Nhưng mà, cho dù thân cao không làm người chú mục, rốt cuộc khí chất giấu không được, một con cừu non trắng nõn trà trộn vào một đám sói xám, quá dễ thấy.
Dương Phán nhìn chằm chằm Thẩm Mộc, nhếch miệng lộ ra một cái tươi cười tuyệt đối không thể gọi là hiền lành, cao giọng nói: “Ha, nhóc con này sao còn có thể ngồi xuống? Anh em, tối qua ra sức không đủ rồi!”
Một mảnh cười vang ứng thanh.
Rất nhiều đôi mắt đều nhìn qua.
Thẩm Mộc cúi đầu, không nhanh không chậm ăn bánh bao cuộn, cắn hai miếng, cảm thấy làm lơ hết những người khác cũng không tốt, sẽ làm cả đám đều không hạ mặt mũi xuống được, vì thế liền rất phối hợp, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu liếc mắt một cái, thần sắc kinh hoảng, sau đó lại một lần nữa cúi đầu thật sâu, ôm lấy cánh tay Chu Lâm, tránh phía sau hắn ta.
Chu Lâm giật giật khóe mắt.
Kỹ thuật diễn thật khoa trương.
Xem ra điểm này Thẩm Mộc không lừa hắn.
Bất quá liền tính là kỹ thuật diễn nát như vậy, vẫn có người cổ động như cũ.
Tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía.
Các loại lời nói thô tục, màu mè như sóng triều lan truyền trong nhà ăn, đám tội phạm tự mình lo mình high lên, mà diễn vai chính màn này, thiếu niên vốn nên đỏ mặt ngượng ngùng lại đang nhỏ giọng nói: “Phiền anh lấy cho tôi thêm một cái bánh bao cuộn, muốn nhiều hành một chút.”
Chu Lâm thở dài.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Dương Phán, nam nhân tái nhợt rất có khí độ mà cong khóe môi: “Nhóc con da mặt mỏng, lão đại cũng đừng chê cười cậu ấy.”
Không, gã ta rõ ràng là đang chê cười anh!
Đây là Thẩm Mộc không tiếng động phản bác.
Chu Lâm nhìn gầy yếu, cũng chỉ là nhìn mà thôi, ít nhất Thẩm Mộc hoàn toàn có thể núp sau hắn ta.
Bảo hắn ta lấy thêm sữa đậu nành được không?
Thẩm Mộc tự hỏi tính khả năng của việc tiếp tục sai khiến người khác, tầm mắt lơ đãng dừng ở thứ xanh biếc trên cổ tay, bỗng nhiên phát hiện Tuyết Kiến đã không còn là một hình tròn hoàn chỉnh nữa, không biết từ khi nào đã vươn cành cây tinh tế xuống, bên trên dính chất lỏng màu trắng, lúc này đang chậm rãi co rút lại, ý đồ một lần nữa ngụy trang chính mình thành vòng tay.
Phát hiện chủ nhân đang nhìn, Tuyết Kiến cứng đờ, ngay sau đó bất động, ra vẻ chẳng có gì xảy ra cả.
Đến BGM* Thẩm Mộc cũng có thể ghép cho nó: Tui là ai? Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
* Back ground music: nhạc nền
Ha hả.
Anh ôn nhu nói: “Sữa đậu nành uống ngon không?”
Tuyết Kiến bất động.
“Em còn ăn cái gì rồi?”
Tuyết kiến giả chết.
“Tôi muốn thân em.”
Cành lá Tuyết Kiến run lên.
Nghe được toàn bộ quá trình Chu Lâm: “……”
Tiết tháo đâu?
Dương Phán bất âm bất dương* mà ném xuống mấy câu, làm như tướng quân đại thắng trở về mà đi khỏi, nói đến cùng, gã tới không phải để nhìn Thẩm Mộc, chỉ là tìm cơ hội làm Chu Lâm ngột ngạt mà thôi.
* nhớ là có âm dương gì gì ấy mà quên mất r, đành để y nguyên vậy. Ai bt thì nhắc cái
( ╹▽╹)
Ở trong mắt một tên thẳng nam, một tên lớn lên đẹp trai, cũng là không có lực hấp dẫn gì.
Đại tinh tinh đi rồi, Thẩm Mộc lập tức tháo Tuyết Kiến trên tay xuống, ném vào cốc sữa đậu nành anh chưa uống hết.
Lương Xán ngẩn người: “Làm gì vậy?”
Thẩm Mộc trả lời: “Chu ca nói chế phẩm từ đậu có thể dưỡng ngọc.”
Chu Lâm: Excuse me?
Thẩm Mộc đẩy đẩy cái cốc chứa đầy sữa đậu nành về phía hắn ta, ánh mắt thuần khiết vô tội: “Đúng không?”
“…… Đúng.”
Ánh mắt Lương Xán lóe lóe, không hề lên tiếng.
Cho dù Chu Lâm thừa nhận, nhưng chẳng ai là đồ ngốc, chẳng qua đều nhìn ra giữa thiếu niên này và hắn ta có mờ ám, không muốn nói nhiều về cái đề tài này mà thôi.
“Hóa ra là thế! Chu ca thật là kiến thức rộng rãi!”
Thẩm Mộc ngẩng đầu nhìn dũng sĩ.
Ánh mắt thành thật này…… hóa ra thật sự có người tin.
Lương Xán giới thiệu: “Đây là Phương Lượng, là người có sức lực mạnh nhất trong bọn tôi.”
Cơm sáng xong, Chu Lâm để mọi người kiến thức một chút “Sủng ái” của hắn ta đối với Thẩm Mộc. Thấy hai người sóng vai đi tới trung tâm viện nghiên cứu, không chỉ đám người bên phe Chu Lâm không thể tưởng tượng được, bên Dương Phán cũng không ngừng chớp mắt, sợ mình còn chưa tỉnh ngủ, một nam nhân đeo kính ghé vào bên tai Dương Phán: “Lão đại, anh xem tên tình nhân nhỏ này của Chu Lâm, có phải có thể lợi dụng một chút hay không?”
Dương Phán cười hừ một cái: “Mày sẽ không cho rằng, cái tên rắn độc kia sẽ chơi cái gì nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản* chứ?” Gã lẩm bẩm nói nhỏ, như là nói cho chính mình, lại như là nói cho người khác: “Không ai quan trọng hơn chính mình.”
* dại gái
Mắt kính nam thầm chấp nhận.
Đường hầm sâu thẳm.
Tiếng người nhỏ dần không thể nghe thấy nữa, Chu Lâm theo bản năng mà nhìn thứ xanh biếc trên cổ tay thiếu niên, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút trông gà hoá cuốc.
Cái gọi là thực vật ký sinh, chỉ là lời nói phiến diện của Thẩm Mộc mà thôi, không thể không tin, cùng lý hoàn toàn tin cũng không nên, huống hồ cho dù lực lượng đủ cường đại, nhất định cũng sẽ có điểm yếu tương ứng, làm người không cách nào dễ dàng sử dụng. Còn nữa, lấy một ví dụ, cho trẻ con một khẩu súng lục, nó có thể đánh thắng được người lớn sao?
Hiển nhiên là không thể.
Vũ khí tất nhiên là quan trọng, nhưng càng quan trọng là người sử dụng vũ khí.
Tuy rằng dị năng khác với súng đạn thường được biết, cũng rất xa lạ, nhưng nguyên tắc trao đổi đồng giá ở chỗ nào cũng có thể áp dụng.
Không biết thì sợ hãi, thất thố từ tối hôm qua bất quá là nhân chi thường tình.
Chu Lâm phân tích trong lòng một phen, lại buồn rầu phát hiện, bất tri bất giác, hắn ta đã đặt thiếu niên còn chưa chân chính bước chân vào xã hội này vào vị trí ngang hàng với mình. —— Trước khi mạt thế, chuyện này căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Thôi, thuận theo tự nhiên đi.
“Em trai và đại ca của tôi ở chỗ nào?” Trong lúc đi, Thẩm Mộc hỏi.
Tốc độ phản ứng của Chu Lâm rất nhanh: “Cậu là lão nhị?”
Một người thuần khiết không nên nghe ra hàm nghĩa gì khác từ trong đó.
Ha hả.
Thẩm Mộc lạnh như băng nói: “Không phải.”
Ngữ khí Chu Lâm không đổi, phảng phất như hoàn toàn không có ý gì khác: “Nơi này phân thành hai khu vực, nghiên cứu viên chiếm một bên, một bên khác là chỗ của đầu bếp công nhân các loại.”
Thẩm Mộc suy tư nói: “Mấy anh chiếm chỗ của nghiên cứu viên, tù binh ở một chỗ khác…… đủ chỗ dùng?”
Chu Lâm cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Chết thêm vài người, lại chen chúc một chỗ, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn mà.”
“Mấy anh gặp qua tang thi chưa?”
“Đương nhiên, nghe nói bên ngoài tất cả đều là bọn chúng.”
“Bên trong chưa từng có?”
“Từng có, đã giải quyết, Thái giáo sư nghiên cứu mấy thứ liên quan, ông ta phát minh ra một thứ, có thể đuổi tang thi đi.”
“Thế nên mấy anh mới có thể miễn cưỡng hoà bình ở chung?”
“Không sai.”
“Phát minh gì?”
“Nghe nói là sóng hạ âm, công nghệ cao, phàm nhân chúng ta không hiểu.”
Thần càng không hiểu.
Thẩm Mộc trong lòng yên lặng nói tiếp, nghĩ tới Hughes vài lần, cũng không thấy cậu chen vào nói, phỏng chừng tâm tình không tốt lắm.
Ừm, không phải thần bản thổ mà, khó tránh khỏi.
Ánh đèn trên đầu dần sáng ngời, trước mắt cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện nghiên cứu nhân viên mặc áo blouse trắng, nhìn thấy Chu Lâm, hơn phân nửa trong bọn họ đều không coi ai ra gì mà tiếp tục công việc, chỉ có ít ỏi mấy người, mới có thể gật đầu một cái, xem như chào hỏi. Không chỉ là chuyên chú, trên người nghiên cứu viên này, dường như thiếu hụt cảm xúc nào đó.
Sinh vật sao.
“Anh nói hiện tại bọn họ đang nghiên cứu tang thi.” Thẩm Mộc như là suy nghĩ gì đó, đôi mắt sáng ngời: “Vậy trước mạt thế, bọn họ nghiên cứu cái gì?”
Chu Lâm lộ ra vẻ mặt thực kỳ dị, thở dài một hơi: “Xác định muốn xem thì đi theo tôi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tuyết Kiến:...... Không phải nói muốn thân ta sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.