* Ngày xưa hoàng đế lật thẻ bài chọn phi tần thị tẩm Edit: Cacao Trong âm thanh Pikachu, bọn họ thuận lợi đến nơi. Trong lúc đó, Thẩm Hạo muốn tắt nhạc đi đáng tiếc không thành công, bị một câu “Em không cảm thấy manh sao” của Thẩm Mộc ngăn cản. Em không cảm thấy manh chút nào hết! —— Nội tâm Thẩm Hạo gào thét. À, đúng rồi, nơi bọn họ đến, không phải chỗ thả neo dự định, mà là viện nghiên cứu. Dưới lòng đất có không gian đầy đủ, nội dung nghiên cứu và nhân viên tương quan cũng rất quan trọng, bởi vậy liền có thể hình dung được độ lớn của viện nghiên cứu. Chiếm vùng đất rộng lớn, không nói đến hoàn toàn có thể phân ra mấy cái khu vực, giữa các khu vực, thậm chí mỗi một phòng trong khu vực này, có lẽ đều có mật mã công nghệ cao như khóa vân tay, nếu không phải nhân viên cực kỳ quen thuộc với viện nghiên cứu, muốn đi lại tự nhiên bên trong, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Thẩm Mộc cũng không hoảng loạn. Cho dù tường viện nghiên cứu dùng vật liệu kiên cố nhất trên địa cầu, anh cũng tin tưởng có thể thoát ra, niềm tin này tới rất khó hiểu, nhưng có một loại trực giác kỳ diệu làm anh xác nhận điểm này. Từ phương diện nào đó, Thẩm Mộc vẫn là một người bình thường, duy nhất không bình thường, là thứ Hughes mang đến. Không, dựa theo cách nói của Hughes, cái này gọi là thức tỉnh. Thẩm Mộc một giây nghĩ đến trò chơi Thẩm Hạo chơi hồi trước tận thế, sủng vật bên trong cũng cần thức tỉnh. Tâm tình vi diệu. Người anh nhìn thấy trong mộng, là Hughes phiên bản thiếu niên. Qua mười mấy năm trưởng thành kia, tuy rằng Hughes thường xuyên nói chuyện với thực vật, biểu hiện ra thiên phú vượt xa người khác, khi triển lãm thần tích trước mặt tín đồ cũng có thể nói là làm đến hoàn mỹ, biểu hiện cường đại không gì sánh được, nhưng dù sao nơi này cũng là địa cầu, phát triển chút khoa học kỹ thuật không giống với Thần Tuyển đại lục, trước khi chân chính thực nghiệm, khó có thể nói được ma pháp tự nhiên có thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp đối với vật liệu vượt xa bê tông cốt thép. Cho nên nói loại tin tưởng này rốt cuộc là đến từ đâu? Thẩm Mộc rối rắm điểm này, lúc đang muốn sắp xếp lại logic cho rõ ràng, hai tên dẫn đường cũng đang nói chuyện với nhau. “Lưu ca, chúng ta mang theo mấy thằng này vào để làm gì? Vật tư có hạn, thêm một người chúng ta liền ít đi một phần, nam lại không thể ngủ……” “Mày không thể ngủ, có người có thể ngủ!” “…… Chu Lâm?” “Ngoài gã thì còn ai? Hơn nữa chúng ta thuộc bên lão đại, mấy tên này lại không ăn đến phần của tao với mày.” “Thế tặng người cho Chu Lâm, lão đại có tức giận hay không?” “Năm đấy bố mẹ mày không nên cho mày học trung học, đầu óc toàn là rỉ sắt. Thêm người đi tiêu hao đồ ăn của đối thủ không tốt à?” “Lưu ca đúng là kiến thức sâu rộng!” “A, không đúng, không phải Chu Lâm thích loại mặt trẻ con à, gã có thể sẽ không cần hai tên còn lại hay không? Nếu bị ném về, chúng ta để ở chỗ nào?” “Đến lúc đó để thằng bị gã coi trọng kia cầu xin một cái, không phải là được rồi sao? Đúng rồi, gã đổi khẩu vị rồi.” “Hả?” “Nghe nói hiện tại thích loại có cơ bắp, mặc kệ nó, trước tiên đưa hết đi thử xem, đổi được thứ tốt lại nói.” Tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng không qua nổi thính lực vượt xa dĩ vãng của Thẩm Mộc hiện giờ, nội tâm anh tràn ngập vô ngữ, đồng thời nhịn không được tò mò. Tội phạm trọng tội, chính là chỉ tính có lỗi chủ quan rất lớn, tính nguy hại khách quan rất cao*, tình tiết phạm tội nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng bị phán mười năm tù trở lên, có thời hạn hoặc tù chung thân, tội phạm tử hình. Như vậy tội phạm, nói là phạm tội cưỡng gian, cướp bóc, giết người đều hợp tình hợp lý, mà lừa đảo…… * Ko bt gì hớt, dịch bừa. Có thể phán nặng như vậy, phải lừa bao nhiêu? Nếu có thể lừa nhiều như vậy, chỉ số thông minh hẳn là rất cao, ngược lại, vũ lực không đủ, bằng không cũng sẽ không chịu đứng dưới Dương Phán. Là một người thông minh. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chu Lâm, Thẩm Mộc lập tức phủ định kết luận này. Không, không thể nói là phủ định, chỉ có thể nói là không xác định. Bởi vì Chu Lâm…… lớn lên quá đẹp. Trong xã hội có một hiện tượng, mỹ nữ thăng chức mọi người sẽ luôn nghĩ cô không hoàn toàn là dựa vào năng lực công tác, cùng lý, một soái ca lừa đảo kinh người, mọi người cũng sẽ nghĩ hắn không hoàn toàn là dựa vào kỹ thuật —— rốt cuộc khái niệm “Tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm” đã ăn sâu vào tâm rồi. Thời điểm não bổ, Thẩm Mộc hiển nhiên xem nhẹ chính mình. Đây là một gian phòng tràn ngập phong cách tương lai. Tường phòng, trần nhà và sàn nhà màu bạch kim, một nam nhân ngồi trên ghế xoay màu đen, hắn ta thoạt nhìn tái nhợt mà gầy yếu, bộ dáng mặc áo blouse trắng tựa như một nghiên cứu viên chân chính, nhưng lúc hắn ta cười rộ lên, thoạt nhìn lại có loại cảm giác nói không nên lời —— Thẩm Hạo lẩm bẩm tự nói: “Cuối cùng cũng biết giáo chủ tà mị là bộ dạng gì.” Sau đó bị anh trai trừng một phen. Chu Lâm cười nói: “Mặt hàng không tồi.” Hiển nhiên giao dịch như vậy không phải là lần đầu tiên, hai bên đều có vẻ ngựa quen đường cũ, một người trong đám mang theo bọn Thẩm Mộc vào nói: “Sáu bao thuốc lá, thế nào?” “Ba bao.” Đừng hiểu lầm, cò kè mặc cả là người nào đó phía sau Chu Lâm, đương nhiên không có khả năng hắn ta một mình đi gặp nhiều người như vậy. Cuối cùng lấy bốn bao thuốc lá thành giao. Thật khó tưởng tượng được, ba người chỉ có giá bằng một chút đồ như vậy. Hai tên bên thế lực của Dương Phán đi rồi, Chu Lâm nhận thuốc lá thủ hạ đưa tới, trên ngón tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, đốt thuốc lá. Ồ, dị năng hệ hỏa. Thẩm Mộc minh bạch, đối mặt với những người lăn lội trong xã hội không biết bao nhiêu năm, chính mình vẫn còn non nớt là sự thật, vì thế anh bảo trì mặt than, ra vẻ chính mình chưa bao giờ có biểu tình nào khác. Lý Hòa Quang cũng thế. Nhưng mà Thẩm Hạo làm đồng đội heo, Thẩm Mộc nhìn không ra vẻ mặt của hắn ta, nhưng nhìn thấy tầm mắt Chu Lâm dừng trên mặt em trai, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới dịch chuyển, sau đó hướng về phía Lý Hòa Quang nói: “Người anh em này từng đi lính phải không?” Vừa dứt lời, người phía sau hắn ta móc ra súng. Họng súng tối om như thông với thế giới khác, bị họng súng chỉ vào như vậy, nhưng ngữ khí Lý Hòa Quang lại thường thường: “Từ nông thôn ra, không học hành gì, không đi lính thì không tìm được việc.” Rất tốt rất cường đại. Chu Lâm nhìn chăm chú Lý Hòa Quang một lúc lâu, dời tầm mắt chuyển lên mặt Thẩm Mộc. Hắn ta cười càng thêm tươi: “Thú vị, thật thú vị, anh lui xuống trước đi.” “Nhưng ——” “Tôi sẽ không có việc gì.” Nam nhân thân thể khoẻ mạnh rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hòa Quang một cái. “Ngồi.” Chờ cả ba đều ngồi xuống, Chu Lâm trầm ngâm nói: “Các cậu từng gặp qua dị năng giả?” Hắn ta quan sát vẻ mặt mấy người bọn họ: “Hoặc là, các cậu chính là dị năng giả?” Trầm mặc. Chu Lâm cười cười, không để bụng, chuyển chủ đề: “Biết vi biểu tình* không?” Hắn ta đĩnh đạc mà nói: “Đây là danh từ tâm lý học, mọi người thông qua một vài biểu tình biểu hiện ra cảm thụ trong nội tâm, biểu tình có thể là thật, có thể là giả, nhưng vi biểu tình chắc chắn là thật.” * Micro-expression: là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây. Những biểu hiện này nói lên cảm xúc thật của một người, ẩn bên dưới lời nói dối. “Có thể đối chiếu với tiềm thức lý giải một chút, cụ thể lên mạng…… À, tôi quên mất, không có mạng.” Chu Lâm vỗ vỗ tay, không chịu trách nhiệm nói: “Xem ngộ tính của các cậu đi, tóm lại, tôi chỉ muốn nói, tôi đã nhìn ra rất nhiều thứ, nhiều hơn so với các cậu tưởng tượng nhiều. Các cậu không ngại thì đoán xem, trước khi vào tù tôi đã làm gì?” Thấy không ai để ý, hắn ta tựa hồ rất vui vẻ: “Thật là cao ngạo, cao ngạo đến tôi cũng không nhịn được……” “Vác gạch.” Chu Lâm ngẩn ra một lúc, nhìn về phía người mở miệng. Thẩm Mộc bình tĩnh mà nhìn thẳng hắn ta. Sau một lúc lâu, Chu Lâm hứng thú dạt dào nói: “Cậu tên gì?” “Thẩm Mộc.” “Mộc trong mộc đầu?”(木头: mảnh gỗ) “Thêm dấu chấm thủy.”(沐) “Đêm nay cậu tới phòng tôi.” Cứ như thế bị lật bài. Từ từ, cứ như thế bị lật thẻ bài? Thẳng đến khi đi theo tráng hán bị gọi tới ra khỏi phòng, Thẩm Mộc vẫn một mặt mộng bức. Đương nhiên, khuôn mặt anh rất có tính lừa gạt, thoạt nhìn vẫn như cũ, không hề dao động. Tới một cái ngã rẽ, lại xuất hiện một tiểu ca tuổi trẻ, muốn đưa một mình Thẩm Mộc đi, Thẩm Hạo và Lý Hòa Quang thì bị dẫn sang một hướng khác, Thẩm Hạo nóng nảy: “Anh!” Hắn chuyển sang tiểu ca kia: “Sao lại phải tách ra bọn tôi ra?” Tiểu ca cười hì hì: “Nha, mới thế mà đã nóng rồi? Không sao, đêm nay cậu ta phải vào phòng Chu ca, cần chuẩn bị một mình.” Cậu ta không phân trần mà muốn đi kéo người, Thẩm Mộc lạnh lùng nói: “Ta có thể hét lên "phi lễ" không?” “Hiệu quả cách âm ở nơi này rất tốt.” “Ồ” Thẩm Mộc gật gật đầu: “Vậy ta sẽ nói với Chu Lâm.” “……” Thẩm Mộc dùng ánh mắt trấn an em trai đang xù lông, dặn dò: “Gặp chuyện phải nghe lời Lý ca, đừng gây rắc rối.” Lý Hòa Quang gật gật đầu: “Tiểu Hạo có anh quản, em cẩn thận chút.” Vẻ mặt Thẩm Hạo bi tráng, trên mặt quả thực muốn viết nửa sau câu “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”, gật đầu thật mạnh: “Anh, anh bảo trọng!” * Cả câu là"风萧萧兮易水寒,壮士一去兮不复还" tạm dịch là Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về. Làm sao bây giờ thật muốn đánh hắn. Thế giới tốt đẹp như vậy, sao ta có thể bạo lực như thế, không tốt, không tốt. Ấy, không đúng, mạt thế, câu đầu tiên đã không được thành lập. Đi qua ngã rẽ, lại quay vào trong, sau hành lang thật dài, là một căn phòng mới, so với phòng khách tràn ngập phong cách tương lai, thoạt nhìn nơi này mới giống cho người ở. Tiểu ca chỉ vào nửa bồn nước nói: “Nước không nhiều lắm, cậu sửa soạn lại một chút, ít nhất đừng để cho người ta nhìn hết muốn ăn.” “Ta làm cho người hết muốn ăn?” “……” Tiểu ca nhìn mặt Thẩm Mộc, không còn lời gì để nói. Thân, khiêm tốn là mỹ đức, không cần tự luyến như vậy được chưa? Tiểu ca giật giật khóe mắt: “Cậu không phải muốn tắm rửa đấy chứ? Đừng có nằm mơ, bây giờ nước là tài nguyên khan hiếm, có thể lấy khăn ướt lau người đã rất không tồi rồi.” Thẩm Mộc vươn một bàn tay. Bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, chỉnh thể thoạt nhìn như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết, mỗi phân mỗi tấc đều là tâm huyết của đại sư. Tầm mắt tiểu ca bị hấp dẫn, sửng sốt một lát mới lúng ta lúng túng nói: “Làm gì?” “Khăn lông.” “Khăn lông?” “Cậu nói đó, khăn lông.” Tiểu ca rốt cuộc hoàn hồn, kéo một cái khăn lông từ trên giá xuống ném cho anh: “Đây là của cậu, lúc trước chưa ai dùng.” Cậu ta đi ra ngoài, được vài bước sau lại dừng, trên mặt có chút hồng: “Tôi nói cậu, nếu Chu ca coi trọng cậu, thì cậu chính là người của Chu ca, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa!” Thẩm Mộc: “……” Tới thời kỳ mãn kinh rồi? Lựa chọn xem nhẹ sự thật nam nhân không có thời kỳ mãn kinh, Thẩm Mộc hạ kết luận như vậy. Thẩm Mộc bình tĩnh mà rửa mặt, sau đó kiểm tra cửa sổ, lại cởi quần áo lau người, miễn cưỡng xem như tắm xong, là loại xen giữa tắm rửa và lau mình đó. Lúc sau, tiểu ca kia lại tới đưa anh đi ăn cơm, lại đưa anh tới phòng ngủ của Chu Lâm. Thẩm Mộc rất bình tĩnh, loại biểu hiện này làm tiểu ca cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, nhưng có người lại không bình tĩnh: 【 Anh thật sự muốn đi? Mau nghĩ biện pháp! 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]