Lăng Mẫn đi công tác đúng gần dịp kỷ niệm 5 năm yêu nhau với Trịnh Duệ, vì để tạo bất ngờ cho Trịnh Duệ cô đã phải thức khuya dậy sớm hoàn thành bản kế hoạch một cách nhanh nhất, ăn còn không kịp chân có khi chạy còn không chạm đất. Vậy mà khi về đến căn nhà chào đón cô lại là những tiếng rên rỉ trong căn phòng tân hôn mà cô cùng Trịnh Duệ dành bao nhiêu tình cảm vào đó, à mà có lẽ chỉ có mình cô đi.
Không biết cô đã đi qua nhiều con đường, đi đến đâu và về đâu, thân thể cô cứ đi mãi. Cô yêu anh nhiều đến như thế mà, tình cảm của cô dành cho Trịnh Duệ nhiệt tình như thế cũng không phải một hai ngày, Trịnh Duệ hiểu rõ điều đó đến nhường nào. Vì sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy? Cô thừa nhận cô không mềm mại, yếu đuối như Lăng Tình chọc tâm can của đám đàn ông ngứa ngáy chỉ muốn bảo vệ, cung phụng cô ta hết mực. Nhưng Lăng Mẫn cô đối xử Trịnh Duệ không tệ, có thể nói là đào hết tâm can của mình dành cho hắn ta. Tại sao? Tại sao chứ? Cô xuyên không, vì cứu một đứa trẻ, chắc nó không sao. Còn cô thì có sao, xuyên không gì mà phải vào vai ác phụ thế này?