Chương trước
Chương sau
Edit: Cu
An Tử Lâu nhảy từ trên máy bay xuống giữa bầy zombie, vững vàng đứng tại chỗ, lượng xung kích cực lớn làm mặt đất tràn ra vô số vết rách, mà chỗ cậu đứng yên có một cái hố cực to.
Một đám zombie có trí khôn nhìn thấy phong cách ra trận kia của An Tử Lâu, đại não ngắn tũn lại trong nháy mắt, phản ứng lại đầu tiên là một con zombie có trí khôn cấp năm, nó thức tỉnh một loại dị năng nhận biết rất quái lạ, đôi mắt xanh lục nhìn từ chân lên đầu An Tử Lâu nói: “Cậu không phải nhân loại, zombie mới thức tỉnh?”
An Tử Lâu nhảy từ trong hố ra, hoạt động hai tay, bày ra tư thế thái cực mà mình thích nhất, tay phải ngoắc zombie mắt xanh, là cái loại hành động vô cùng hung hăng và khinh bỉ người khác, “Đấu một một đi!”
Mặt zombie mắt xanh tái đi, trí tuệ của nó khôi phục rất nhanh, liếc mắt là đã nhìn ra cái tên không phải loài người này có ý gì, nó nín giận nói: “Tôi thấy, cậu không phải zombie, rốt cục cậu là thứ gì?”
An Tử Lâu lười cùng zombie mắt xanh lải nhải, cậu bay vọt lên trước một cái, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt zombie, một cú đạp về sau thật mạnh được tung ra đá bay một con zombie, tiếp theo lại thêm một đạp nữa, đạp lên đầu con zombie khác, mỗi đạp một con, hai con bị cú đá có lực rất mạnh đá cho nổ tung thành mấy mảnh, đang trong trạng thái chia năm xẻ bảy.
Bầy zombie lập sức sôi trào lên, dù là zombie có trí khôn, hay là zombie còn chưa khai trí, đều nhào về phía An Tử Lâu, vô số dị năng và móng vuốt sắc bén xông lên.
An Tử Lâu giẫm chân lên đất một cái, như một con đại bàng giương cánh bay lượn trên không trung, tránh được mọi công kích, lúc chuẩn bị rơi xuống đất, lại vỗ ra ngoài một cái, đặt trên đầu một con zombie, lại lộn vòng một cái, hai tay xòe ra, bóp nát đầu hai con zombie.
Hai ngày nay An Tử Lâu phát hiện sức mạnh trên người mình lại bắt đầu sôi trào, có rất nhiều khí tích tụ không thoát ra được, cậu cảm thấy mình chuẩn bị lên cấp, cho nên, chẳng cần phải dùng vũ khí nữa, cứ một đấm đánh bay đám zombie này thôi, giải phóng chút khí thừa.
Zombie ngã không ngừng xuống đất, hầu như là bị một chưởng nổ đầu, còn có số ít là vương vãi năm bảy mảnh tán loạn trên đất, máu tươi tụ lại một chỗ, tràn lan, dưới ánh tà dương, quả nhiên là óc và tinh hạch bay đầy trời, máu và ánh mặt trời nhuộm chung một màu.
Tình cảnh bạo lực máu tanh như thế, trên áo gió màu vàng của An Tử Lâu, lại không dính một chút bẩn nào, cậu hơi nheo mắt lại, khắp người tỏa ra ánh sáng thánh khiết, như là Chúa cứu thế xuống nhân gian, tràn lầy lòng thương xót và cứu rỗi.
Động tĩnh trong bầy zombie bị các dị năng giả ở phía xa phát hiện rất nhanh, đầu tiên là họn họ giật mình hoảng sợ hô lên, sau đó là vui mừng la hét.
“Chúng ta được cứu rồi, nhất định à cao thủ của căn cứ Quanh Minh tới cứu chúng ta.”
“Ha ha ha, chúng ta không cần phải chết, quả thực tốt quá.”
Các dị năng giả hoan hô, tru lên, có ném vũ khí xuống đất, bỗng nhiên ngửa mặt gào to, có ngồi thẳng trên đất, hay là cất tiếng cười vang, thậm chí có một số ít trước đo quá căng thẳng, bây giờ thả lỏng không nhịn được khóc lên, khóc như một đứa bé không tìm được đường về nhà.
“Rốt cục cũng tới.” Sắc mặt Triệu Hạo trắng bệch, dựa vào góc tường, vết thương của hắn chằng chịt, dùng sức của một người cản chân ba con zombie cấp năm lâu như thế, đã là nỏ mạnh hết đà từ sớm, càng làm cho hắn nghi ngờ thêm là, dị năng giả vốn sẽ không bị lây nhiễm, nhưng hắn không biết tại sao, sau khi bị zombie cào trầy, lại bị lây nhiễm lần nữa.
Hắn không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, cũng không biết mình có biến thành một thành viên trong biển zombie hay không, nhưng mà, hắn sẽ giải quyết mình trước.
Cao Sóc nhảy từ trên máy bay xuống, rơi xuống ngay chỗ xảy ra hỗn chiến, nhìn thấy một ít zombie đang xông về phía con người, vội vã dựng lên một bức tường băng ngăn lại, đột nhiên đấm một đấm thật mạnh xuống đất, vô số băng lạnh tràn về phía trước, trong giây lát, không khí trở nên lạnh lẽo, băng lấp lánh tràn lan, đến mức đóng băng cả zombie lại thành một đống băng.
Còn dư lại zombie cao cấp trốn được, lập tức đánh về phía Cao Sóc, Cao Sóc ngẩng đầu lên, ngưng tụ ra đao băng, đem đám zombie này giải quyết sạch.
Lúc An Tử Lâu nhảy xuống có chọn vị trí, chọn đúng chỗ có nhiều zombie mạnh mẽ nhất, cho nên, Cao Sóc gặp đám này cũng chẳng có độ khó cao là bao, hắn giải quyết rất nhanh, để các dị năng giả canh giữ ở cửa có thời gian nghỉ ngơi.
Nhận được biểu cảm của các dị năng giả đối diện, hắn tiện tay vung ra một chiếc đao băng, nhàn nhạt nói: “Mọi người không cần sốt sắng, tôi là Cao Sóc của căn cứ Quang Minh, tới cứu viện mọi người.”
“Hắn nói hắn là Cao Sóc, có phải zombie có trí tuệ giả trang hay không?”
“Ngu ngốc, vừa rồi hắn mới cứu chúng ta.”
“Nhưng mà zombie có trí khôn rất giảo hoạt, mẹ chúng nó cũng biết dùng ba mươi sáu kế đấy.”
“Để anh Hạo đến kiểm tra chút đi.”
Triệu Hạo đỡ tường chậm chạp đứng lên, đi tới phía trước đoàn người, sau khi xác định là Cao Sóc, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Đoàn trưởng Cao, lại gặp mặt, anh mang bao nhiêu người tới cứu viện?”
“Hai người.” Cao Sóc cười nói.
“…” Mặt tất cả mọi người đều xụ xuống, trong lòng không hẹn mà cùng bay lên một ý nghĩ, em gái anh, để các anh tới cứu, thế mà lại chỉ mang có hai người, zombie ngoài kia nhiều như thế, mang hai người đi dùng thế chim nào được.
Cao Sóc đã quan sát qua tình huống phía dưới lúc còn ở trên máy bay, phát hiện chỗ này nguy hiểm nhất, mới chọn hạ cánh ở đây, thấy mọi người nghe hắn nói xong, có chút ủ rũ, giải thích nói: “Mọi người hiểu lầm, không phải tôi mang theo hai người.”
“Tôi nói mà, tới cứu người sao lại chỉ mang có hai người thôi vậy.”
“Phải rồi, ít cũng phải một đội dị năng giả chứ, không mười thì cũng tám.”
Cao Sóc đưa mắt nhìn về phía xa, thấy xương nhỏ nhà mình đang chơi vui vẻ, bằng thị lực của hắn có thể thấy được An Tử Lâu đang chơi nắm tay ai mạnh hơn với một con zombie có trí khôn cấp năm, hơi hơi mỉm cười phóng qua mấy chướng ngại vật đến gần An Tử Lâu, vừa đi vừa nói: “Ý của tôi là, cộng cả tôi vào mới đủ hai người.”
Lâm Thanh run rẩy trốn ở phía cuối cùng của đoàn người, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cao Sóc rời đi, lần trước sau khi bị dị năng hệ độc của Cao Sóc bắn trúng, quả thực là hắn đau đến sắp chết, suýt nữa thì đau mà chết thật, vừa nãy thật may mà hắn quyết định giấu mình vào giữa đám người thật nhanh, nếu không, sau khi bị Cao Sóc nhìn thấy, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả, đem đồ ăn trong tay cho một dị năng giả, hắn yên lặng xoay người.
Trong thức ăn nước uống bây giờ đều có virus zombie kiểu mới, lần này hắn ra quân, vua zombie cho hắn, nói là chỉ cần trộn virus này vào nước ăn của nhân loại, ngay cả dị năng giả cũng sẽ bị lây nhiễm, nghĩ đến đây cả người hắn lại bắt đầu run lên, vua zombie thật là đáng sợ, rõ ràng trước đây khi đọc trong sách, cũng không hề đề cập đến chuyện vua zombie có thực lực biến thái như thế, vì sao từ khi hắn đến thế giới này, cái gì cũng không giống nhau.
Trong sách cũng không hề đề cập đến chuyện dị năng giả cũng có thể bị lây nhiễm, chỉ viết đến vua zombie có thực lực làm dị năng giả lây nhiễm, cuối cùng mười cao thủ hi sinh một nửa mới có thể tiêu diệt, khi đem virus bỏ vào đống đồ ăn kia, hắn không nói được cảm xúc lúc đó của mình là gì, có lẽ có chút khổ sở, dù sao thì hắn cũng giữ lại hết được ý thức, không như zombie quên đi quá khứ, biến thành một cá thể hoàn toàn mới.
Nhưng khi nghĩ đến thảm trạng của mình hắn không lưu tình nữa, đáng ra chuyện hắn muốn làm nhất là lẻn vào căn cứ Quang Minh, đem virus thả vào nguồn nước của căn cứ Quang Minh, nhưng đáng tiếc, đôi mắt chân thực của Phương Lập Hiên quá biến thái, căn cứ Quang Minh cứng như sắt thép, không có cách nào trà trộn vào được.
Sau khi giết được không biết bao nhiêu zombie, zombie có trí khôn có ý định rút lui, zombie mắt xanh lạnh lùng nói: “Kẻ mạnh, nếu cậu không phải con người, sao lại đi bảo vệ lũ nhân loại vô tri này? Cùng Vua ta hợp tác, cùng thống trị thế giới này.”
An Tử Lâu giải quyết xong một con zombie cấp năm, cậu ghét bỏ nhìn thứ bẩn dính trên giày, không biểu cảm gì nói; “Tôi ghét mấy thứ trên mặt có mủ trong miệng hôi rình.”
Tuy zombie mắt xanh chỉ có cấp năm, mà dị năng của nó đặc biệt thực sự, người cứ như cây bông nhẹ bẫng, chân An Tử Lâu đá lên người nó, nó liền bay nhẹ ra sau, như là không có chút trọng lượng nào.
Nó cố gắng khuyên An Tử Lâu, “Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho rõ, loài người là chủng tộc ích kỷ ngạo mạn nhất thế giới, bây giờ cậu cứu bọn chúng, có lẽ chúng sẽ cảm kích cậu, nhưng mà, thân phận của cậu không thể bộc lộ dưới con mắt của loài người, không kẻ nào sẽ nhớ đến chuyện cậu đã từng cứu chúng, tất cả mọi người sẽ căm giận cậu, cậu sẽ không có chỗ dung thân ở nơi của con người, mãi đến khi loài người diệt vong.
An Tử Lâu nghiêng đầu nhìn zombie mắt xanh, đôi mắt đen lóe lên chút mơ màng, như là đang suy nghĩ lời đối phương nói, ngay tạo lúc zombie mắt xanh cho là An Tử Lâu đã bị nó làm lay động, An Tử Lâu đột nhiên biến mất tạo chỗ.
Chờ cậu xuất hiện, đã là ở phía sau zombie mắt xanh, hai tay chắp lại, ánh vàng bùng nổ, ánh sáng vàng thánh khiết và tràn đầy sự cứu rỗi, bao toàn bộ con zombie mắt xanh lại, đồng thời, sau lưng cậu, những tia sáng dần ngưng tụ thành hai đôi cánh màu vàng khổng lồ.
Năng lượng vàng óng hóa thành cánh, biến ra vô số sợi long chim, sắc như đao, bỗng nổ tung về bốn phương tám hướng, những nơi bị ánh vàng bắn trúng, như là người rơm mất đi cột chống, ngã thẳng tắp.
Cậu nhạt tiếng nói: “Loại sinh vật cấp thấp như zombie, ngay cả đồ ngọt cũng không biết làm, thật sự là chả được cái tích sự gì, nếu tôi giết sạch loài người, ai làm đồ ngọt cho tôi ăn, lẽ nào ăn thịt người uống máu như các ngươi, thứ như thế tôi thèm vào.”
Khi zombie mắt xanh bị ánh vàng chiếu vào, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, giống như là sắp tiến hóa, nó gào thét khổ sở, khuôn mặt nhăn nhó, cả người cứ như cao su bắn ánh vàng ra xung quanh.
Sương trắng nồng đậm trôi nổi trong không khí, nhiệt độ bỗng trở nên lạnh, như là đang từ mùa hè chuyển ngoặt sang mùa đông khắc nghiệt, mặt đất tràn ra lớp băng dày đặc trong nháy mắt, sau khi sương mù tan mất, zombie xung quanh đều bị đông thành tảng băng hình người.
Hai tay Cao Sóc vỗ lại với nhau, trong giây lát, những con zombie biến thành băng đều nổ tung ra, như là có vô số bàn tay lớn xuất hiện trong không trung, bóp nát bọn chúng, hắn đi từng bước từng bước tới chỗ zombie mắt xanh, trong mắt tràn ngập sự mãnh liệt, giống như chỉ cần liếc nhìn thôi, là đã khiến người đông lại.
Sức mạnh khắp người hắn như sôi lên, đi về phía trước một bước, dưới chân liền xuất hiện băng dày đặc, khi nhìn thấy zombie mắt xanh, trong đầu Cao Sóc, bất ngờ hiện ra một hình ảnh, như là một cái phong ấn ngủ say từ lâu được giải bỏ, sức mạnh kéo lên không ngừng, ký ức chìm vào hỗn loạn.
Trên phế tích, mười người mạnh nhất đang đánh nhau vô cùng kịch liệt với một con zombie mắt xanh, trên đất xung quanh, có thi thể của cả zombie lẫn dị năng giả, máu tươi tràn lan, vô cùng khốc liệt, giữa đống thi thể, có một cô bé đang quỳ trên đất khóc không phát ra tiếng, trên bầu trời tuyết bay lả tả, thê lương và đẹp đẽ đến lòng người tan nát.
Đột nhiên Cao Sóc ôm đầu, trong não truyền đến trận đau như thấm tận xương tủy, như là có một cây búa không ngừng gõ lên, mồ hôi lạnh đổ đầy sau lưng trong nháy mắt, một hình ảnh thoáng qua, như là chuyện đã xảy ra từ thật lâu trước kia, ngay lúc An Tử Lâu dùng ánh vàng trói lại zombie mắt xanh.
Tay Cao Sóc cầm băng kiếm, xông lên nhanh như chớp, một kiếm xuyên qua đầu zombie, một hình ảnh nữa lại xuất hiện, mấy dị năng giả bắt lại zombie mắt xanh, chính hắn xông lên trước, đâm thủng đầu nó, hình ảnh giống nhau như đúc, cùng tất cả mọi thứ trước mắt chồng lên nhau.
Khi thấy bóng người thanh niên quen thuộc, vì bắt giữ zombie mà bị đâm xuyên người ngã xuống đất, dị năng trong người hắn bạo động lần hai…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.