Chương trước
Chương sau
Edit: Cu
An Tử Lâu vẫn còn trong trạng thái có chút không thích ứng được, làm sao cậu chỉ đi vào không gian chơi có chút, làm chuyện xấu hổ mà người yêu mới có thể làm với boss, xoay về một cái, căn cứ liền loạn tung tùng phèo, âm thanh đánh nhau không ngừng từ phía xa truyền đến.
Cậu nhanh chóng chạy về phía có âm thanh đánh nhau, vừa hay thấy một con zombie có trí khôn đang đánh nhau cùng mấy dị năng giả có thực lực tương đối kém, trận đánh cơ hồ là nghiêng hẳn về một phía, trên đất có rất nhiều thi thể, cậu khẽ cau mày, đàn em của Lăng Thiên Hoa, cần phải giúp đỡ, cậu dường như biến mất trong nháy mắt, giết hai con zombie trong giây lát.
Trong số các dị năng giả có một người đã từng gặp An Tử Lâu, lập tức xông lên lo lắng nói: “Tôi biết cậu rất lợi hại, xin cậu nhanh ra ngoài giúp đỡ, khi tôi tới, ngoài đó đã có hai con zombie cấp sáu, Lăng lão đại sắp không chịu được nữa.”
Ngay khi An Tử Lâu nghe thấy người này nói là đã hóa thành một cái bóng, biến mất dưới màn đêm, đàn em của cậu vậy mà lại để người ta bắt nạt, quả thật quá là đáng ghét, không thể nhịn được nữa, kẻ nào dám bắt nạt đàn em đều phải băm thành tám mảnh sau đó nghiền thành tro.
Pháo sáng không ngừng bay lên bầu trời đêm, chiến đấu ở bên ngoài căn cứ đã không thể dùng từ khốc liệt để hình dung, bởi có hai con zombie cấp sáu ngáng chân hai người mạnh nhất, quân đoàn zombie tấn công đến chân tường thành rất nhanh.
Dị năng giả hệ đất lại gia cố tường thành thêm một lần nữa, dưới sự chen lấn của lũ zombie, rốt cục không chống đỡ nổi, lảo đà lảo đảo một lát, phát ra tiếng “Ầm ầm” thật lớn, sụp xuống, làm vô số bụi đất tung bay, khí thế của các dị năng giả lần thứ hai bị ép xuống, có một ít dị năng giả đã mất đi dũng khí chiến đấu, bọn họ nghĩ hay là cứ chết đi thôi, dù sao cũng đánh không lại, còn không bằng chết đi cho nhẹ nợ.
Móng vuốt sắc bén lập lòe ánh sáng lạnh dưới màn đêm, chỉ chút nữa thôi là chạm đến vị trí trái tim của Lăng Thiên Hoa, con zombie cấp sáu này lóe lên ý cười tàn nhẫn, ngay lúc nó muốn dùng móng vuốt của mình bóp nát trái tim của Lăng Thiên Hoa, thì bọn bàn tay trắng nõn tinh xảo xuất hiện.
Nhẹ nhàng nắm móng vuốt của nó một chút, như là bóp một miếng đậu phụ, chỉ hơi dùng sức một xíu, là nghe thấy tiếng xường vỡ vụn lanh lảnh, móng vuốt của con zombie cấp sáu này liền bị bóp nát, ngay sau đó, một sự tấn công vô cùng mạnh mẽ đánh về phía ngực con zombie, nó vẫn còn chưa biết được người tấn công mình là ai, thì đã bay ngược ra ngoài, rơi vào giữa bầy zombie, nửa ngày cũng chưa bò lên nổi.
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng nhìn cái người chỉ tiện tay ra một đòn là đã đánh bay zombie cấp sáu này, quả thực không thể tin vào con mắt mình.
Dưới màn đêm, thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần đen vô cùng đơn giản, thân ảnh thon dài có chút mỏng manh, sắc mặt thanh niên lạnh lẽo, bình tĩnh đứng tại chỗ, cậu nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Thiên Hoa, có chút ghét bỏ nhấc người này lên, tiện tay ném một cái, vừa hay ném đúng đến trước mặt Tống Thành Vũ.
Cậu đưa tay sờ vào trong áo một cái, trong tay liền xuất hiện một chiếc xương sườn vàng chói mắt, nhạt tiếng nói: “Dám bắt nạt đàn em của tôi, nghiền thành cặn luôn.”
Âm thanh vừa mới nói ra, người đã hóa thành một cái bóng mờ, vọt vào giữa bầy zombie, xương sườn trong tay tung bay, ập lòe ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, như là tử thần cầm theo chiếc liềm của chính mình, mỗi lần đi ngang qua một chỗ, zombie gục một đám lớn, mỗi một con zombie đều bị một xương sườn đập bể đầu.
Óc và tinh hạch rơi chung một chỗ, cái khí thế một người cân cả thế giới kia, khiến cả zombie cũng e ngại.
Không hổ là zombie cấp sáu đã có sự thông minh, chỉ nhìn thấy khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người An Tử Lâu ra, liền không nhịn được muốn chạy trốn, nó không ngừng lùi về sâu trong bầy zombie, mà dường như An Tử Lâu đã khóa được nó, dù nó có trốn ở đâu, thì An Tử Lâu cũng có thể tìm được nó một cách nhanh chóng.
An Tử Lâu không vội giết con zombie cấp sáu này, cậu rất giận, nên là, quyết định trừng trị con zombie này một trận rồi mới giết, trước đây khi đánh nhau với đám pháp sư xương khô, nếu lúc đầu mà đánh không lại, bọn họ sẽ dùng cách này để bắt mấy bộ xương khô có thực lực khá yếu, cậu vẫn còn nhớ.
An Tử Lâu đi bộ nhàn nhã mở đường giữa bầy zombie, hình ảnh bạo ngược của cậu làm cho các dị năng giả khác có được sự cổ vũ rất lớn, mọi người hoan hô một tiếng, Lăng Hà nhân cơ hội hét lớn: “Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta có tồn tại mạnh hơn zombie cấp sáu, chúng ta được cứu rồi.”
Tống Thành Vũ vừa trị liệu vết thương máu chảy liên tục của Lăng Thiên Hoa, vừa nhỏ giọng nói: “May là cậu ấy đứng bên phía loài người.”
Cuối cùng thì Phương Lập Hiên cũng đem con zombie cấp sáu đnahs nhua cùng mình giết chết, hắn ôm vết thương trên bả vai đứng tại chỗ, nhìn An Tử Lâu cầm xương sườn của mình càn quét zombie, không nhịn được cười to vài tiếng, hắn cảm thấy, nếu mà mọi người mà biết thần binh lợi khí mà An Tử Lâu đang cầm trên tay kia chính là xương sườn của cậu ta, thì chắc hẳn biểu cảm sẽ thú vị lắm.
Sau thời khắc tối tắm nhất, rốt cục bình minh cũng ló dạng.
Sau khi An Tử Lâu đem con zombie cấp sáu kia giết, thì bầy zombie cũng có chút hãi sợ, có mấy con zombie có trí khôn từ từ lui lại,chỉ để lại đám zombie chưa khai trí, bị các dị năng giả giải quyết hết.
Trận đấu vô cùng gian nan này cũng kết thúc khi trời vừa tảng sáng, mọi người ngồi dưới đất, nhìn thi thể của đồng đội, có gào khóc thất thanh, cũng có âm thầm rơi lệ, nhưng mà, cuối cùng thì bọn họ vẫn còn sống, có rất nhiều người mừng đến mức khóc thành tiếng.
Căn cứ Diêu Quang trải qua trận zombie tấn công này, tổn thất vô cùng nặng nề, kho vật liệu ở trong căn cứ bị zombie có trí không hỏa thiêu, thậm chí, nước tiến hóa bọn họ đổi được từ căn cứ Quang Minh cũng bị phá hỏng.
An Tử Lâu rất khó vượt qua, vô cùng khổ sở, bởi vì người đầu bếp làm đồ ngọt ngon nhất, bị zombie giết chết, mà vật tư ở trong căn cứ, chỗ mà Lăng Thiên Hoa hứa đưa cho cậu, chị bị đốt ở tối hôm qua, cậu gục đầu nằm nhoài trên bàn, tiểu đệ bị tổn thất nghiêm trọng, sự tổn thất của cậu còn nghiêm trọn hơn đó à.
Tống Thành Vũ vì cứ người nên dị năng tiêu hao sạch, khồn còn sức đâu mà làm đồ ngọt.
Ngày tháng không có đồ ngọt, chỉ tốt hơn ngày tháng không có boss một xíu xíu thôi.
Thương thế của Lăng Thiên Hoa nghiêm trọng, nhưng mà không thể không triệu tập các dị năng giả lợi hại trong căn cứ đến để bàn bạc về hướng đi tương lai của căn cứ, mà nghiên cứu rất lâu cũng chưa ra được một phương án thỏa đáng, không thể làm gì khác hơn là tan họp cho mọi người về nghỉ.
Nhìn thấy cái dạng bẹp dí lên bàn kia của An Tử Lâu, thỉnh thoảng lại nhìn u oán về phía Tống Thành Vũ, Phương Lập Hiên lập tưc không nhịn được cười nói: “Chỉ là một ngày không có đồ ngọt mà thôi, khó chịu đến vậy à.” Cậu là một bộ xương khô, thích đồ ngọt như thế có đáng mặt đàn ông không hả?
An Tử Lâu liếc nhìn Phương Lập Hiên một cái, lại tiếp tục nhìn Tống Thành Vũ, người sau bất đắc dĩ buông hai tay, làm thành tư thế đầu hàng, hữu khí vô lực nói: “Anh Lâu, Lâu boss, chờ tôi nghĩ cách làm cho cậu có được không?”
Mắt An Tử Lâu lập tức sáng lên, dựng thẳng người, cậu vừa làm như thế, Tống Thành Vũ lập tức phát hiện ra một vòng màu đỏ trên cổ và xương quai xanh của An Tử Lâu, đây là đống dấu vết rất rõ, chỉ có điều mọi người ai cũng bận, nên chưa ai phát hiện.
Bây giờ nhìn thấy, sắc mặt Tống Thành Vũ lập tức thay đổi, phản ứng đầu tiên là An Tử Lâu hồ đồ bị tên nào đó lừa lên giường, chỉ vào cổ An Tử Lâu nói: “Đây là kẻ nào làm ra?”
Hắn kêu lên như thế, Phương Lập Hiên và Lăng Thiên Hoa cũng đều chú ý tới, Lăng Thiên Hoa còn tưởng là Phương Lập Hiên làm, lập tức chỉ trích nói: “Phương Lập Hiên, mày còn dám chiếm tiện nghi của Tiểu Lâu, tên tra nam này.”
“…Mắc mớ gì đến tôi?” Phương Lập Hiên lập tức kéo tay Tống Thành Vũ, ý chỉ anh đây là người đã có gia đình, vô cùng không hiểu.
Ngay lúc đó, cửa phòng hội nghị bị người đẩy ra, một người co thân hình cao lớn sải bước đến, ánh nhìn đầu tiên là nhìn về phía An Tử Lâu, trong mắt vô cùng dịu dàng, sau đó là lạnh lùng liếc nhìn Phương Lập Hiên, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Ôi chà, là Cao Sóc à, rốt cục thì mày cũng tới, tao tưởng mày chết rồi cơ.” Phương Lập Hiên thờ ơ dựa vào ngực Tống Thành Vũ, giơ giơ móng vuốt.
Cao Sóc không cho hắn thêm chút chú ý nào nữa, mặt đầy nóng bỏng đi về phía An Tử Lâu, muốn ôm thanh niên một cái, rốt cục hắn cũng tìm được xương nhỏ nhà hắn.
An Tử Lâu đột nhiên nghĩ đến cảnh ngày hôm qua mình chạy trối chết, bỗng nhiên đứng lên, trốn về phía sau Lăng Thiên Hoa, tối qua cậu trốn, boss nhất định rất giận, nếu boss bắt cậu quay lại làm tiếp chuyện mà người yêu với nhau mới được làm, cậu chấp nhận hay không chấp nhận đây?
Nhưng mà làm cái chuyện ấy ấy thoải mái thật sao? Rõ ràng là khi đó Tống Thành Vũ rất khổ sở, cậu có thể bàn với boss chút là, trao đổi với Tống Thành Vũ tí ti, bởi vì cái loại cảm giác kia rất là quái, như là bị bệnh vậy á.
Không đúng, cậu là xương khô, không bị bệnh được.
Sau khi Lăng Thiên Hoa nghe thấy Phương Lập Hiên gọi Cao Sóc, lập tức phản ứng lại tại sao An Tử Lâu lại núp về phía sau mình, hắn đem An Tử Lâu che ở sau lưng, chỉ vào mũi Cao Sóc cả giận nói: “Hóa ra chính là tên bội tình bạc nghĩ nhà anh, anh đuổi Tiểu Lâu ra khỏi căn cứ, làm cho em ấy không còn nhà để về, bây giờ còn mặt mũi đến tìm em ấy cơ đấy, tôi muốn quyết đấu với anh.”
“…” Cao Sóc được gọi là bội tình bạc nghĩa,
Phương Lập Hiên im lặng kéo Tống Thành Vũ đi trốn ha ha trong nội tâm một tiếng.
An Tử Lâu nhớ rõ mình là đại sát tứ phương xong mới đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.