7. Đánh giá
Trong nháy mắt toàn thân Hắc Tử cứng đờ!
Không phải vì lưỡi dao sắc bén đang dán ở cần cổ anh mà bởi vì thân thể mềm mại ôn nhu đang dán sát ở ngực anh. Khuỷu tay trái Lương Nhiên đè chặt cổ anh, tay phải vững vàng đè con dao rọc giấy ở động mạch chủ, cô dùng thân thể gắt gao đè xuống, thậm chí anh còn có thể cảm giác được đến bộ ngực mềm mại đĩnh kiều của cô, vì vậy Hắc Tử lớn bằng này đến tay con gái anh còn chưa từng chạm vào, muốn phun máu mũi giàn giụa!
Lương Nhiên thấy anh không trả lời, tay phải hơi hơi nhấn một cái:
"Trả lời tôi!"
Một chút đau đớn làm lý trí quay về, với thân thủ của anh không cần hai giây có thể chế trụ lại Lương Nhiên, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy vệt đỏ ở cổ tay cô, chỉ dùng chút lực đã lưu lại dấu vết đậm như vậy trong lòng anh không khỏi thấy ảo não, vì thế anh giơ tay lên, nuốt nuốt nước miếng, có chút khô khốc nói:
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô! Tôi là..."
"Anh là người bảo vệ ở tiểu khu, tên là Hắc Tử đúng không."
Lương Nhiên biết. Ra vào tiểu khu nhiều như vậy, không quen biết thì cũng nhìn quen mắt.
"Đêm đó là anh đã cứu tôi."
Ánh mắt Lương Nhiên lóe lóe, thu hồi lại lưỡi dao, lùi về sau hai bước nói:
"Tôi đi cảm ơn các anh, nhưng anh không ở đó."
Hắc Tử dừng lại một chút, nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, hiện tại không phải thời gian ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-hac-tu-va-luong-nhien/222461/chuong-7.html