34. Thương tiếc
Mọi người vốn dĩ đang bi thương không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh bị dí súng vào đầu lông tơ dựng thẳng đứng, cô ta muốn hét lên nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lương Nhiên dọa sợ, cô ta muốn lui về phía sau nhưng họng súng lạnh lẽo kia làm cô động cũng không dám động, cô ta nhìn ra được Lương Nhiên thật sự muốn giết mình, cái suy nghĩ đó làm hai chân nhũn ra cả người phát run, cơ thể run rẩy phát ra thanh âm đứt quãng.
"Tôi không có.... không phải tôi...."
"Cô cho rằng lúc ấy không ai chú ý tới mình sao? Đừng quên lúc ấy tôi ở đâu."
Lúc ấy Lâm Linh cùng mẹ Lâm chạy cuối cùng, sau khi mẹ Lâm bị tang thi bắt được, cô ta hoảng sợ đột nhiên lôi kéo góc áo của dì Bình chạy phía trước, nương theo thời cơ làm dì Bình bị té ngã, cô ta lướt qua ba người chạy trước, hết thảy chỉ phát sinh trong chớp nhoáng, nhưng lại rơi vào trong mắt của Lương Nhiên đang đứng trên lưng chừng núi.
Tức khắc sắc mặt Lâm Linh trắng bệch, hiện giờ chỉ có thể vừa rơi lệ vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lương Nhiên, Lâm Viễn đi về trước hai bước, dưới ánh mắt của mọi người, hắn chua xót mở miệng khẩn cầu.
"Tiểu Nhiên."
Lương Nhiên phảng phất như không nghe thấy âm thanh cầu xin của Lâm Viễn, khóe miệng cô giơ lên một nụ cười tàn khốc, cánh tay cầm súng không có một chút rung động, ngón tay mảnh dài móc vào cò súng, chậm rãi co vào trong.
"Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-hac-tu-va-luong-nhien/1105617/chuong-34.html