Chương trước
Chương sau
Tiêu Văn hiện tại rất muốn khóc thành tiếng, nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay cảm thấy toàn bộ thế giới đều thực ấm áp.
Cậu đã quên bản thân hiện tại còn ở dã ngoại, quên bên người mình còn có tang thi huynh, trong thế giới này chỉ có Tiêu Văn cùng ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay.
Tang thi huynh vừa mới bắt đầu cũng không để ý, sủng vật nhà mình có điểm thần kinh hề hề là chuyện xảy ra thường ngày, hôm nay thần kinh có điểm như vậy tìm một nơi cản gió ngồi nghịch sau đó nhìn chằm chằm ngón tay mình, liền cứ như vậy vẫn nhìn chằm chằm không nhúc nhích, nhưng thật ra có điểm khác thường.
Tang thi huynh xoay người ung dung xem sủng vật nhà mình muốn làm gì. Có thể thấy miệng mấp máy như là đang nhắc tới gì đó. Tuy rằng tang thi huynh năng lực thực nghịch thiên, nhưng là không có nghe thấy sủng vật nói cái gì.
Sủng vật đang làm gì vậy? Tò mò là có, nhưng tang thi huynh cảm thấy không nên quản sủng vật quá nghiêm, bằng không sủng vật nóng nảy hội cắn người.
Thấy sủng vật nhìn chằm chằm đầu ngón tay cái gì cũng không có thật lâu sau đó có điểm ủ rũ, chỉ chốc lát sau lại tự lên tinh thần cố chấp tiếp tục nhìn chằm chằm đầu ngón tay, tầm mắt không di động.
Chớp mi, tang thi huynh cảm thấy sủng vật tự mình vui vẻ lại cố chấp thực khả ái.
Tang thi huynh ánh mắt mạnh trừng lớn, ngưng trọng nhìn về phía đầu ngón tay Tiêu Văn.
Là nơi đó!
Có một loại lực lượng rất cường đại đang tụ tập, tuy rằng bây giờ còn rất yếu nhưng là cái loại cảm giác áp bách này vẫn là loáng thoáng phát ra. Đây là lực lượng gì? Vì cái gì sẽ tụ tập ở đầu ngón tay sủng vật? Sủng vật có thể hay không sẽ bị loại lực lượng này thương tổn?
Lông mày hắn nhăn lại, tang thi huynh đề cao cảnh giác nhìn chăm chú vào ngón tay nhỏ của Tiêu Văn, cảm giác được lực lượng từng chút từng chút ngưng kết trên đầu ngón tay, chậm rãi hình thành một chút năng lượng mang theo ánh sáng. Đúng vậy ở trong mắt tang thi huynh ngọn lửa chính là do một đoàn năng lượng hội tụ mà thành, tuy rằng đoàn năng lượng này nhìn rất nhỏ, tùy thời có thể bị gió nhẹ thổi mất, nhưng là tang thi huynh cảm giác năng lượng này đem tới cho hắn một loại nguy hiểm, đương nhiên chỉ là đối với sủng vật mà nói.
Nhìn đến sủng vật gắt gao từ từ nhắm hai mắt, tang thi huynh mày nhăn càng gần, nếu đem đoàn năng lượng này đánh tan, có thể hay không lộng thương đến sủng vật?
Suy tư nửa ngày chính là càng thêm tập trung lực chú ý nhìn đoàn năng lượng kia, tang thi huynh quyết định im lặng xem, mơ hồ có điểm cảm giác giống như đoàn năng lượng này do sủng vật khống chế, bởi vì nơi phát ra năng lượng giống như trong cơ thể sủng vật.
Nhìn sủng vật chậm rãi mở mắt ra kích động nhìn đoàn năng lượng kia, cái loại cảm giác như có được tất cả sự vật tốt đẹp nhất trên toàn thế giới tang thi huynh hình dung không được, nhưng là có thể cảm giác được sủng vật tâm tình tựa hồ thực kích động, thật cao hứng.
Tang thi huynh chỉ lẳng lặng nhìn sủng vật, chờ a. Nhìn sủng vật bộ dáng thật cẩn thận liền có điểm khó hiểu, chỉ là một đoàn năng lượng mà thôi có tất yếu kích động như vậy sao? Chính là cũng cảm thấy cái loại tâm tình kích động vui sướng này của sủng vật, ân, tựa như cảm giác lúc ấy hắn tìm được sủng vật. Đúng, chính là loại cảm giác này.
Nhìn sủng vật trong mắt trào ra nước mắt, tang thi huynh cảm thấy sủng vật nhà mình thật sự là đến kỳ động dục, ngươi xem, lúc cao hứng cư nhiên khóc, này không phải là biểu hiện khác thường của kỳ động dục sao. Xem ra thật sự phải đi tìm một chút dược có thể trị kỳ động dục cho sủng vật ăn, nhưng là đi nơi nào tìm đây?
Nhìn thoáng qua sủng vật hoàn toàn chìm vào thế giới của mình, tang thi huynh cảm thấy sủng vật như vậy thật không tốt, xem nhẹ chủ nhân  như hắn không phải là hành vi đúng đắn.
Đi nơi nào tìm dược nhỉ? Hay là cứ chịu đựng như vậy, chờ kỳ động dục của sủng vật qua đi thì tốt rồi?
Sủng vật nhà ngươi không có động dục, sủng vật nhà ngươi chính là kỳ động dục đến cũng không có dược chữa đâu. Còn nữa, phải uống thuốc mới có thể chữabệnh, chịu đựng căn bản là không được a, sẽ chết sủng vật đó. Tang thi huynh này, may mắn sủng vật ngươi dưỡng là nhân loại, nếu dưỡng chủng loại khác trừ tang thi ra, sủng vật nhà ngươi đã sớm chết mấy trăm lần!
Thời điểm Tiêu Văn hoàn toàn trấn định chậm rãi thu hồi lực lượng, nhìn ngọn lửa dần dần nhỏ đi, cuối cùng tiêu thất tựa như chưa từng xuất hiện, biến mất ở đầu ngón tay. Nháy mắt biến mất ấy Tiêu Văn có một loại xúc động muốn châm lửa thêm lần nữa. Nhưng là vẫn kiềm chế lại.
“Aizzz…..” vô lực duỗi hai tay, cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn cỏ dại dưới mặt đất, hiện tại có thể có dị năng tuy rằng không phải rất cường đại, nhưng là ở mạt thế này vẫn bảo đảm được một phần sinh tồn.
Kỳ thật Tiêu Văn à, bảo đảm lớn nhất không phải dị năng của cậu đâu, mà là ‘Chủ nhân’ — tang thi huynh của cậu đó. Một cái tồn tại nghịch thiên như vậy đem cậu trở thành vật sở hữu thì ai còn dám đến trêu chọc thằng nhóc cậu nữa a.
Trong lúc vô tình nghiêng đầu hướng nhìn về phía tang thi huynh.
“Ách!” Tang thi huynh, ngươi là khi nào thì chuyển hướng rồi? Không phải mới vừa nãy vẫn nhìn hướng tương phản sao? Như thế nào một hồi liền thay đổi phương hướng? Còn có nữa, tang thi huynh ngươi biểu tình rối rắm kia ta không có ý kiến, nhưng là không cần dùng biểu tình rối rắm của người nhìn chằm chằm mặt ta được không? Ta áp lực rất lớn a, ngươi là không phải đang suy nghĩ đến một phần tiểu điểm tâm hưu nhàn, gần đây ta có mập hơn không, có thể hạ khẩu đấy chứ?
Tiêu Văn cảm thấy cậu vừa mới rồi kích động cùng vui sướng không nói nên lời vì phát hiện dị năng hiện tại hoàn toàn tiêu tán. Này thực đả kích người, vừa mới còn cảm thấy chính mình như là lên thiên đường, một giây sau phát hiện kỳ thật là chạy đến Địa Ngục rồi. Chênh lệch lớn như vậy, nếu mà tâm lý không vững đã sớm bị dọa ngất rồi, tang thi huynh, sống cùng ngươi thật sự yêu cầu rất cao a.
Tâm lý phải cường hãn này, thể chất bưu hãn này, tốt nhất có dị năng biến thái có thể rất nhanh tăng nhiều thịt.
Tang thi huynh đang lo lắng nhìn đoàn năng lượng kia từng chút lùi về thân thể sủng vật, đồng thời đầu ngón tay cũng khôi phục bộ dáng trước kia. Chính là giống như sủng vật có điểm mất mát? Khi năng lượng biến mất sủng vật giống như thực mất mát, ngươi xem hai tay vô lực buông thõng, đầu cũng không có tinh thần cúi cúi, tang thi huynh rất muốn đi qua sờ sờ đầu sủng vật cổ vũ cổ vũ, về phần cổ vũ cái gì? Kia rất trọng yếu sao?
Tang thi huynh thuộc trường phái hành động, sau khi Tiêu Văn nghiêng đầu thấy tang thi huynh biểu tình rối rắm, tiện đà thấy tang thi huynh đứng dậy, nện cước bộ đi tới bên này.
Đi tới? Đi qua làm cái gì?
Một bàn tay không độ ấm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tiêu Văn, sau đó chậm rãi vuốt ve.
Tay là của tang thi huynh, đỉnh đầu là của Tiêu Văn lại bị dọa đến thân mình cương cứng rất đáng thương.
Được rồi, tang thi huynh chỉ là vài bước đi đến ngồi xuống cạnh Tiêu Văn, thực tự nhiên đưa tay vuốt ve đầu cậu, trên mặt mang theo mỉm cười ấm áp.
Tiêu Văn cảm thấy hôm nay nhất định là bị suy tiết, hôm nay một ngày còn chưa trôi qua, chính mình không biết đã xúi quẩy mấy lần! Thời điểm nhìn tang thi huynh hướng về phía này đi tới, Tiêu Văn còn chưa nghĩ ra cái gì, bởi vì trong ánh mắt tang thi huynh không có khát vọng muốn ăn này nọ, cảm thấy tang thi huynh đi tới không phải để ăn cậu.
Muội ngươi a! Cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh đầu là tay của tang thi huynh đi? Tang thi huynh, ngươi rốt cuộc có phải là muốn ăn ta biết bao a, lại là không hạ khẩu được!
Một ngày này mà sờ sờ vài lần xem phì hay không, chính là ăn thức ăn tăng trọng cũng không nói mập là mập nhanh như vậy đi!
Tiêu Văn tại một khắc này cảm thấy chính mình nhất định phải thoát khỏi tang thi huynh, trước không đề cập tới an toàn nhân sinh, tang thi huynh tạm thời là không quyết định ăn cậu, nhưng là một ngày “Sờ” vài lần, không có ai chịu nổi a. Tối thiểu con gà ở trong sân chờ bị ăn còn có thể trước khi bị thịt tiêu sái tự tin hảo hảo cuộc sống không bị quấy rối. Nhưng là, muội ngươi a, tang thi huynh thường thường sờ sờ xem mập không, hạ khẩu được không, này hội tạo thành bóng ma tâm lý nha.
Hay là chạy trốn, bằng không thần kinh sẽ hỏng mất, chưa đợi tang thi huynh thịt cậu, cậu liền chủ động chạy qua cắn tang thi huynh quá, hy vọng khi cậu biến thành tang thi sẽ không trải qua loại sinh hoạt kinh hãi đảm chiến này.
Tang thi huynh khi vuốt đầu sủng vật liền hạ một cái quyết định, về sau thưởng cho sủng vật đổi thành ôm đi, đợi sủng vật kỳ động dục trôi qua sẽ bắt đầu chấp hành chế độ thưởng mới. Nhẹ nhàng vuốt đầu sủng vật mang theo xúc cảm ấm áp, tang thi huynh cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Nhìn cảnh vật hạ sơn, tang thi huynh có điểm mờ mịt. Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, nhìn đồng loại ngu ngốc này trong lòng chỉ toát ra dục vọng giết chóc. Giết đồng loại là có thể càng cường đại hơn, giết không biết bao nhiêu đồng loại, lực lượng của bản thân cũng từng chút lớn mạnh, nhưng là vẫn đều cảm thấy có điểm cô đơn, nghĩ tới dưỡng một đứa đồng loại lại phát hiện đồng loại thực ngốc, còn nữa, một chút cũng không hảo ngoạn, luôn luôn gầm rú, thực phiền.
Tiêu Văn quyết định, cậu hiện tại có dị năng, tố chất thân thể cũng tăng mạnh, hẳn là có thể thừa dịp tang thi huynh không chú ý mà chạy trốn. Không có ai nguyện ý sống dưới tình huống không xác định, cùng một chỗ với tang thi huynh không biết khi nào thì sẽ bị tang thi huynh thịt, không biết khi nào thì sẽ trở thành điểm tâm bị tang thi huynh cắn mấy ngụm.
Tang thi huynh thu hồi tay, bước một tiêu sái hạ sơn, nghỉ ngơi đủ mới có thể đánh tang thi tiếp.
Cố ý dừng ở mặt sau, khoảng cách với cùng tang thi huynh trong lúc đó có điểm lớn, Tiêu Văn hướng về phía tương phản chạy xuống.
Lúc này Tiêu Văn cảm thấy trái tim cậu đập thật sự nhanh, đúng vậy, chạy trốn thành công liền tự do, không thành công sẽ bị dưới sự giận dữ của tang thi huynh mà ăn luôn! Cái loại kết quả này đều thực kích thích a. Ách! Không đúng, sao phải nghĩ đến hậu quả không thành công chứ, phải tin tưởng vững chắc nhất định có thể chạy thoát.
Thân thủ linh hoạt chạy xuyên qua đám cây cối, Tiêu Văn nhanh chóng đi xa.
Sinh hoạt ở đây đã lâu như vậy, Tiêu Văn đã sớm quen thuộc địa hình nơi này, cũng biết trong địa hình này nên chạy như thế nào. Hơn nữa hiện tại thể chất tăng mạnh, Tiêu Văn trong nháy mắt liền biến mất phía sau mặt núi không cao.
Thời điểm tang thi huynh nghe được động tĩnh cũng không quay đầu xem, bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới sủng vật nhà mình sẽ chạy trốn, sủng vật có thể chạy đi nơi đâu chứ? Chỉ là nghĩ rằng sủng vật sẽ theo kịp nên cũng không quay đầu nhìn xem sủng vật có đuổi kịp hay không.
Tang thi huynh nhàn nhã đi tới phía trước, sau khi nghe được tiếng bước chân có điểm dồn dập thì có chút kinh ngạc, sủng vật là bị cái gì dọa sao? Như thế nào đột nhiên tốc độ nhanh hơn?
Nhăn lại mi, quay đầu nhìn xem …..
“Viu!” Gió thổi qua, lá rụng nhẹ nhàng chậm rãi bay xuống.
Cái gì cũng không có, chỉ thấy một chút bóng dáng của sủng vật đã đi xa!
Tang thi huynh nhìn sủng vật nhà mình hiện tại đã không còn bóng dáng, nở nụ cười.
Tiểu gia hỏa ham chơi.
———
e đít nói ra suy nghĩ của mình: càng về sau đọc càng thấy HIGH O(>﹏<)O tang thi huynh ngày càng đáng yêu quá đi mất❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.