Tiêu Văn vừa nói xong, Dư Hàng còn chưa kịp nói cái gì, mấy dị năng giả phía sau hắn đã mở miệng. “Này, cậu đàn ông con trai lại khi dễ một người phụ nữ cũng coi như xong, bây giờ còn tính toán chi ly, cậu rốt cuộc có phải đàn ông không!” Nói chuyện là một tên bộ dạng khá khôi ngô, nhìn cánh tay lẫn cơ thể hắn là biết kẻ này từng trải qua huấn luyện. “Ha ha.” Tiêu Văn nở nụ cười, sau đó lập tức đổi sắc mặt. “Tôi là đàn ông hay không liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh muốn nếm thử một chút? Ngượng ngùng, đối với loại tứ chi phát triển không có đầu óc tôi không có hứng thú. Còn nữa, làm sao anh biết là tôi khi dễ ả theo dõi cuồng biến thái kia?” Vốn định cùng vị đội trưởng kia nói tái kiến, cậu về nhà ngủ, còn đội trưởng mang nữ nhân không có não của hắn về nhà, giai đại vui mừng. Nhưng đột nhiên lại nhảy đâu ra một tên không có não nữa. “Ngươi!” Kẻ cơ bắp bị chọc tức, Tiêu Văn câu nói kia rất có khả năng có nghĩa khác. Dư Hàng mặt đen như mặt Ôn hắc tử. “Câm miệng.” Được việc không đủ bại sự có thừa. “Thành, đem bọn họ về cho ta. Giam lại.” Dư Hàng đã hiểu vì sao trước đó thái độ của Tiêu Văn ác liệt như vậy, nếu Trương Yến vừa rồi chính là loại không đầu óc thế này, không bị Tiêu Văn giết chết xem như người ta tính tình tốt lắm rồi. “Ok.” Một nam nhân vẫn cúi đầu lên tiếng, sau đó không quản hai người kia có biểu tình gì, trực tiếp một tay lôi đi. Hiện tại bên cạnh Dư Hàng chỉ còn bốn người, bốn người này phỏng chừng có đầu óc hơn, bằng không Dư Hàng sẽ không giữ lại. “Mấy người rốt cuộc có chuyện gì, tôi rất mệt, tôi muốn ngủ.” Tiêu Văn không nghĩ sẽ cùng những người này dây dưa, trước đó còn được, nhưng là ai ngờ những người này thích luân xa chiến (nhiều người đánh 1 người),đi bớt hai người vẫn còn năm người. Cậu chỉ có một mình một người, làm sao chơi người ta được. “Cái kia, bọn tôi không có gì ác ý, cậu có thể mời bọn tôi đi vào ngồi một chút không?” Dư Hàng nghe Tiêu Văn nói xong thì trong lòng quay cuồng đều là lửa giận, Trương Yến kia phỏng chừng cái gì cũng chưa nói liền đắc tội với đối phương. Rốt cuộc có đầu óc hay không! “Vì sao mấy người thích vào phòng tôi vậy, căn phòng này so với trong căn cứ không tính là tốt lắm đi?” Tiêu Văn không nghĩ cho những người này vào, nếu đi vào không biết khi nào mới có thể rời đi, cậu khi nào mới được ngủ. “Không phải vậy, bọn tôi có việc muốn bàn với các cậu, tôi nghĩ ngồi xuống từ từ nói chuyện thì tốt hơn.” Dư Hàng kỳ thật cũng bất đắc dĩ, hắn không ngờ mọi khi Trương Yến làm việc đều thuận lợi, lần này cư nhiên chẳng những không mời được hai người kia mà còn đắc tội bọn họ. Kỳ thật Trương Yến không nghĩ tới Văn Hàn và Tiêu Văn lại nhạy cảm như vậy. Trương Yến trước kia chỉ cần tìm được nơi đối phương ở, sau đó thoáng thi triển mỹ nhân kế một chút, thu phục dị năng giả đều dễ như trở bàn tay. Thế nhưng lần này nàng rất sớm đã bị Tiêu Văn và Văn Hàn phát hiện, đối với nàng cảnh giác càng cao, hơn nữa Tiêu Văn hôm nay khá nóng nảy, cho nên Trương Yến bi thảm thất bại. “Bàn chuyện? Đó là phải ngồi.” Tiêu Văn giọng điệu dịu đi một chút. “Nhưng phòng tôi rất nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy.” Ánh mắt đảo qua đám người Dư Hàng. “Vậy ngồi luôn ở đây tán gẫu đi. Dù sao hiện tại là mạt thế, không để ý nhiều như vậy.” Muốn đi vào? Không có cửa đâu, dù sao hôm nay chính là không cho mấy người đi vào. Muốn nói chuyện? Có thể. Muốn ngồi? Có thể, bên ngoài rất rộng, tùy mấy người ngồi. “Được rồi.” Dư Hàng cảm thấy bản thân cười có vẻ miễn cưỡng. Tiêu Văn nhìn đám người Dư Hàng ngồi xuống mới vào phòng kéo cái người vẫn ngồi xem kịch vui nãy giờ đi ra. Nãy giờ toàn là cậu nói, miệng cũng mỏi rồi, bây giờ đổi với Văn Hàn. Tiêu Văn chọn nơi có chỗ tựa mà ngồi, dù sao chỗ nào cũng bẩn giống nhau, không cần để ý. Tiêu Văn cầm trong tay chai nước và hai khối bánh bao ăn dở. Nhìn Dư Hàng ánh mắt khó hiểu, cậu thản nhiên nói: “Bởi vì nói chuyện với mấy người, tôi cơm chiều cũng chưa ăn.” Sau đó liền cúi đầu ăn không để ý tới người khác. Nghe vậy, Dư Hàng tươi cười trên mặt có chút không giữ được. Lần này Trương Yến thật đúng là vận khí tốt, nếu đổi thành dị năng giả khác, phỏng chừng Trương Yến đã sớm bị xử lý. Kỳ thật Tiêu Văn rất muốn xử lý Trương Yến, nhưng cậu vừa mới đến, không nghĩ gặp phiền toái nên mới để Trương Yến còn sống, không ngờ trong lòng Dư Hàng lại thành hình tượng thiện lương. Dư Hàng không nói chuyện nhiều với Văn Hàn, Tiêu Văn lại đang ăn, chỉ có thể chờ Tiêu Văn ăn xong mới bàn chuyện. “Sao mấy người vẫn chưa nói vậy, tôi ăn tối, cứ hỏi người bên này là được rồi, hắn sẽ trả lời.” Tiêu Văn nhìn thoáng qua Dư Hàng đột nhiên im lặng, rất là khó hiểu, những người này chuyển sang làm tảng đá? Phía trước không phải vẫn nói như vẹt sao? “Được.” Miễn cưỡng cười vui, Dư Hàng biểu tình hiện tại mặc định thành như vậy. Cậu không nói chúng tôi biết hỏi ai a, người bên cạnh cậu trưng ra cái mặt than, lại không nói lời nào, bọn tôi như thế nào hỏi? “Cái kia, tôi là Dư Hàng, không biết cậu tên gì?” Mặt than có khả năng thích nói chuyện. Có lẽ người này so với Tiêu Văn dễ nói chuyện hơn. “Văn Hàn.” Văn Hàn hồi phục lại trạng thái tích chữ như vàng trước kia. Văn Hàn kỳ thật rất muốn đá bay những người này, nhưng lý trí nói cho hắn biết trước hết chịu đựng đã, rồi sẽ có cơ hội. Trước đấy nhìn Trương Yến nói chuyện với Tiêu Văn, hắn cũng rất muốn đá bay nàng, nhưng là vẫn nhịn xuống, lần sau tìm cơ hội lại đến. “Văn Hàn, cái này, là như vậy.” Dư Hàng phát hiện có lẽ hắn không có cơ hội gặp được mặt than thích lảm nhảm, người này vẫn là một cái mặt than nói ít. “Hiện tại trong căn cứ có rất nhiều tiểu đội dị năng giả, tôi chính là đội trưởng của một trong những tiểu đội đó. Chiều nay đội viên của tôi đi ra làm nhiệm vụ tình cờ thấy cậu và đồng bạn đánh tang thi, hắn trở về nói hai người rất lợi hại, tôi thực tâm động, tôi rất muốn tuyển dị năng giả cường đại như hai vị.” Thời điểm cấp dưới kể lại Dư Hàng không quá để ý, hắn chú ý là khi ở cửa nam, thấy nhất một loạt động tác đá tiểu quỷ của Tiêu Văn. Tiểu quỷ kia gọi là Tiểu Ngô, người trong sở ai cũng biết, hắn chạy trốn rất nhanh, nhưng hôm nay người kia lại nhiều lần đạp được Tiểu Ngô. Dư Hàng thông qua lời nói của cấp dưới mà biết người kia chính là người được nhắc đến. Chính vì vậy Dư Hàng mới nổi lên tâm tư mời chào. Hai dị năng giả mạnh như vậy không nhanh chóng thu nạp vào đội, chờ người khác cướp mất thì hối tiếc cũng không kịp. Vì thế hắn phái Trương Yến trước nay làm việc với nam dị năng giả đều thuận lợi. Không nghĩ tới khi hắn cảm thấy có thể vui vẻ đem đội viên mới trở về, liền thấy cảnh đội viên của mình bộ dáng phát điên, hắn lập tức ý thức được việc hỏng rồi, lần này khả năng không thuận lợi. Mặt khác vẫn giữ nguyên bộ dáng. “Nga.” Văn Hàn thản nhiên lên tiếng, sau đó không nói gì. “….” Dư Hàng không biết nên có biểu tình như thế nào. “Tôi muốn hỏi một chút, các cậu có ý nguyện gia nhập cùng chúng tôi không?” Hy vọng lần này ngươi có thể trả lời một chữ. “Không biết.” Văn Hàn nhìn Tiêu Văn ăn sắp xong, đáp lại hai chữ. “….” được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh. Bốn tinh anh đằng sau tất cả đều nắm quyền, trên tay nổi đầy gân xanh, nhưng là vẫn phải nhẫn. Không nên gây ấn tượng xấu với đội viên tương lai. “Tôi muốn biết mấy người vì sao muốn mời chào bọn tôi.” Ăn xong, Tiêu Văn hiện tại đã có khí lực nói chuyện phiếm với những người này. “Không muốn nghe lý do ‘vì nhìn thấy bọn tôi năng lực rất mạnh’ linh tinh gì đấy, tôi không tin đâu. Nếu chỉ vì một nguyên nhân này, mấy người không cần phải gấp như vậy, ngày mai còn rất nhiều thời gian. Nhưng mấy người lại có vẻ sốt ruột, tối muộn hôm nay đã tới rồi, bên trong có gì mờ ám, ai cũng biết.” “Được rồi, bọn tôi nói thẳng luôn, bọn tôi mời các cậu thật sự còn có lý do khác, nhưng lý do chủ yến vẫn là bởi vì các cậu rất mạnh, ở mạt thế này cường giả vi tôn. Huống chi hiện tại nhóm dị năng giả trên cơ bản đều giống nhau, ngoại trừ một vài người cá biệt bởi vì cường hãn hơn một chút, còn đâu cũng không có gì khác nhau. Cho nên ai mạnh sẽ rất được hoan nghênh, tôi không đến sớm khả năng sẽ bị người khác mời trước.” Dư Hàng biểu tình rất là bất đắc dĩ, dường như hắn đã đem tình hình thực tế đều nói ra, bây giờ xem Tiêu Văn có tin hay không. Tiêu Văn tuy không thông minh như Trương Băng, nhưng không phải loại dễ gạ gẫm. Chiều nay bọn họ xác thực bị người khác thấy bọn họ đánh tang thi. Nhưng Tiêu Văn có thể chắc chắn, khi trở về cậu biểu hiện hoàn toàn không vượt qua tiêu chuẩn của người bình thường, vừa vặn lúc cậu vừa thăng cấp dị năng, cậu đối với việc khống chế dị năng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Cậu có thể khẳng định lúc ấy không ai có thể thấy được cậu cường hãn hơn người khác, như vậy cấp dưới của vị Dư Hàng đội trưởng này làm sao lại thấy bọn họ mạnh đâu? Trước khi nghỉ ngơi ăn điểm tâm phía? Hoặc là khi cùng Lộ tiểu tử đánh tang thi? Kỳ lạ, trước đó Văn Hàn chắc chắn chung quanh không có người nào khác, một người đều không có, trừ bỏ ba con tang thi kia, ngay cả tang thi khác đều không có. Như vậy rốt cuộc bọn họ thấy kiểu gì? Ha ha, này thực ý vị sâu xa a. “Dư Hàng đội trưởng, tôi nói thật, hai người bọn tôi không phải cường hãn gì, bọn tôi dị năng cũng giống những người khác thôi, nếu thấy không giống, có thể là do trước đó Văn Hàn từng gia nhập quân ngũ, tố chất thân thể tốt một chút, còn đâu cũng không có gì khác người?” Tiêu Văn cười thực ôn hòa, chính là khi nói dẫn theo mùi thuốc súng. Mấy người từ đâu mà biết bọn tôi cường hãn? Chính bản thân bọn họ còn không biết nữa là. Này có phải là chuyện cười hay không? “Tiêu Văn a, thuộc hạ của tôi sẽ không nhìn lầm, hơn nữa lúc ấy cậu và Tiểu Ngô đùa giỡn tôi cũng thấy, các cậu không cần khiêm tốn. Tôi nghĩ có thể các cậu lo lắng bọn tôi sẽ cản chân, yên tâm đi, tiểu đội dị năng giả của tôi tuy không thuộc loại thế lực to lớn gì, nhưng chúng tôi tự thấy không đến nỗi thua kém.” Dư Hàng cũng không ngờ Tiêu Văn khó chơi như vậy. “Nha? Phải không?” Nhướn mày, lần này nói thẳng chính mình không thuộc thế lực nào, còn có hậu phương cường hãn. Cậu vẫn không tin. “Chúng tôi thật sự chỉ là dị năng giả bình thường, bọn tôi rất muốn gặp cái người bắt gặp bọn tôi chiều nay, tôi nghĩ bọn họ có phải nhận sai người hay không? Có lẽ gặp mặt sẽ biết bọn tôi không phải người mà thuộc hạ của anh nhìn thấy.” Cậu đã nói sang chuyện khác, vậy tôi đây đi về là được chứ gì. “A, Tiêu Văn a, cậu vẫn tự coi nhẹ bản thân như vậy, thuộc hạ của tôi là người thành thật nhất. Hiện tại hắn đang ngủ, tôi cũng không nỡ gọi hắn dậy, hôm nay hắn cũng bận cả ngày, tôi cũng không thể đi quấy rầy hắn.” Ngẩng đầu nhìn trời một chút, Dư Hàng thật đáng tiếc nói: “Tôi nhìn trời cũng không còn sớm, tối mai chúng tôi lại đến bái phỏng được không? Đến lúc đó nhất định tôi sẽ gọi thuộc hạ đến.” “Tốt, vậy tôi không tiễn.” Tiêu Văn nhìn Dư Hàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong lòng liên tục cười lạnh, ngươi giả bộ a. Không sao, ngày mai ngươi còn tiếp tục, ta sẽ nhận nhiệm vụ khác để làm, ta cho ngươi tìm. “Không cần đa lễ, bọn tôi về đây, ngày mai nhất định đến bái phỏng.” Dư Hàng đi được vài bước quay lại tạ lỗi. “Không tiễn, lần tới gặp.” Mỉm cười nhìn đám người Dư Hàng đi xa. Tiêu Văn đưa tay lên nhu nhu khuôn mặt cười đến cứng ngắc. “Ta đi, cười đến nỗi mặt đều đóng băng rồi.” Tang thi huynh giơ tay xoa mặt Tiêu Văn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]