Chương trước
Chương sau
..
Cả đám lục tục thử ngồi vào xe mới, nội thất xa hoa phía trong lẫn vẻ ngoài cứng rắn của thân xe khiến ai nấy đều trầm trồ không ngớt, quả đúng là dòng xe siêu phẩm từ hãng xe hạng nhất có khác, xe được trang bị khối động cơ mạnh mẽ đi cùng với hệ thống giảm xóc giúp người lái dễ dàng vượt mọi địa hình, bên cạnh dàn động cơ chất lừ thì xe còn có các tiện nghi tiêu chuẩn như cửa sổ cuộn, khoá cửa tự động hay cả cửa sổ trời trên nóc xe, không gian bên trong xe lại rộng rãi dư sức cho bảy người bọn họ ngồi.
Triển Vân phụ trách lái xe, Trương Sóc Lương to con nhất nên ngồi ở vị trí phó lái kiêm người bảo hộ cho Đông Đông cùng chú mèo nhỏ, những người còn lại lui về ngồi ở băng ghế sau xe. Bất quá Trịnh Gia Hoà lại thấy chỗ ở cốp xe thú vị không kém, chỉ cần dọn dẹp gọn một tí là có thể ngổi thoải mái. Cậu với Tô Duệ Triết trải hai tấm đệm xuống sàn, tựa lưng vào thành ghế sau rồi duỗi thẳng chân ra, cảm giác thật dễ chịu.
Đóng cốp xe xong xuôi, Triển Vân lập tức lái xe chạy về khu biệt thự ban đầu của họ, nhưng lạ lùng thay, trên đường hướng tới khu biệt thự lại rải rác xác bọn tang thi khiến mọi người cảm giác có điều gì đó bất ổn.
Trước khi mạt thế bùng nổ, khu biệt thự này chỉ mới mở bán được vỏn vẹn vài ngày, chưa kể đến mấy ngày này bán được hợp đồng nhiều hay ít, thì việc những người chủ căn biệt thự có sắp xếp nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng trường hợp của Triển Vân trực tiếp dọn vào ở. Cho nên vào ngày thường trừ bỏ bọn Triển Vân ra, căn bản không hề có bất kỳ ai khác ở đây.
Tuy nói đám tang thi có khứu giác cùng thính giác tương đối nhạy bén, nhưng so với người bình thường thì chỉ hơn một chút mà thôi, làm thế nào bọn chúng có thể đánh hơi được mùi bọn họ trong khi cách cả một khu biệt thự rộng lớn như vậy, cho nên ở đây cũng hiếm khi thấy tang thi.
Bây giờ lại xuất hiện xác tang thi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đợi khi Triển Vân lái xe đến trước cổng khu biệt thự thì mới phát hiện khoá sắt bị phá hư, hiển nhiên là có ai đó đã đến đây.
Triển Vân vẻ mặt điềm tĩnh, dù sao thì phòng ốc của khu biệt thự này được xây dựng khá kiên cố, không những được thiết kế mà còn được bày trí nội thất theo phong cách Châu Âu, không gian lại rộng rãi thoải mái, nếu so với khu chung cư tàn tạ gần đó thì đương nhiên an toàn hơn nhiều.
Vả lại đều là phòng trống vô chủ nên ai vào ở họ đều không quan tâm, miễn là những người đó đừng kéo theo đám tang thi đến cùng là được.
Mọi việc tất thảy đều bình thường cho đến khi Triển Vân lái xe tới cổng nhà hắn, nhìn thấy bên trong có bảy, tám tên đang tìm cách bẻ khoá mấy cánh cửa với cửa sổ, lửa giận tăng lên trong nháy mắt.
Triển Vân đạp mạnh chân ga, phóng xe lao thẳng đến trước mặt bọn chúng rồi đột ngột phanh lại.
"Thằng chó, mày muốn chết hả?" Bị chiếc xe lao thẳng tới bất thình lình doạ sợ, bọn chúng ba chân bốn cẳng tránh sang chỗ khác thì xe dừng đột ngột ngay trước mặt, nhất thời vừa tức lại vừa giận, tên nam nhân cầm đầu to xác nổi điên hét lên.
Triển Vân bị hắn chọc đến tức cười, đã phá nhà bọn họ tự tiện chui vào mà còn lên mặt, tỏ thái độ cho ai xem vậy.
"Tao còn chưa hỏi bọn mày là ai mà dám xông vào nhà tao!"
"Ỏ, đây là nhà mày ỏ?" Gã cười chế giễu, chỉ thẳng mặt Triển Vân, "Ngon thì mày gọi nó thử đi, coi nó có trả lời mày hay không?"
Tên béo có gan hùng hổ trước mặt Triển Vân một phần do ngoài trời tối đen như mực, gã còn đang bị loá mắt bởi đèn xe chiếu trực diện mặt ban nãy nên không thấy được bộ dáng của Triển Vân vốn dĩ cao hơn gã cả một cái đầu, gã cố tình nói lời khiêu khích nhưng Triển Vân vẫn nhẫn nhịn, với lại gã tưởng Triển Vân đơn thương độc mã, ngược lại gã người đông thế mạnh nên thành thử mới dám mạnh miệng bố láo đến vậy.
Triển Vân chưa kịp lên tiếng thì nghe "cùm cụp" một cái, cửa xe bên kia mở ra, đại khái có thể thấy được đó là một nam nhân cường tráng, nếu không phải tay hắn đang ẵm một đứa nhỏ với con mèo thì có lẽ gã đã kiêng kỵ hắn phần nào.
"Ê, bọn tao khoái mấy căn phòng ở đây rồi, khôn hồn thì mày đưa hết chìa khoá đây rồi lượn m* đi tìm chỗ khác mà ở, dù gì khu này nhà nào cũng giống nhau."
"Nếu đã giống nhau thì sao mày còn một hai chiếm nhà tao? Mày mới là kẻ phải cút đi ngay lập tức."
"Ha ha ha." Gã béo nghe xong liền phá lên cười ngặt nghẽo, gã coi Triển Vân không khác gì một thằng hề, mà lũ đệ đi theo gã cũng đồng dạng ôm bụng cười như chết đi sống lại, "Tao thích thì tao cứ lấy! M* mày còn bày đặt hỏi lý do lý trấu! Đ* m* đưa tao chìa khoá nhanh rồi cút đi!"
Nguyên nhân bọn chúng nhất quyết phải chiếm bằng được căn biệt thự của Triển Vân kỳ thực rất đơn giản, bởi tất cả cửa chính lẫn cửa sổ đều được gia cố bằng loại cửa chống trộm cực kỳ an toàn, ngoài ra chúng còn nhìn thấy đồ đạc thiết bị đầy đủ cùng mấy hộp bánh quy để trong phòng khách.
Lũ người này biết chắc chắn đây là nhà đã có chủ, nhưng bên trong chúng chẳng thấy bất kỳ ai, mạt thế ập đến khiến thế giới trở nên hỗn loạn, ai biết được chủ nhân căn nhà này còn sống hay đã chết? Để trống thế thì uổng phí quá rồi? Đoán chừng trong nhà có rất nhiều đồ ăn nữa, chúng phải lấy cho được căn biệt thự này!
Triển Vân sắc mặt âm trầm, môi mỏng khẽ nhếch, hắn đang tự hỏi có nên đánh chết gã lưu manh hèn hạ này không? Và đánh chết bằng cách nào?
Cửa xe được mở ra lần nữa, Tô Duệ Triết, Tống Thành Thư, Ngô Tĩnh và cả Trịnh Gia Hoà, tất cả đều lần lượt xuống xe. Ngô Tĩnh tay thì quấn băng, còn Trịnh Gia Hoà vẫn là một bộ dạng gà bệnh ốm yếu không biết đánh nhau, theo cách nhìn của gã.
Tâm tình gã béo được buông lỏng, lần thứ hai phá lên cười, "Một đám ranh con què quặt miệng còn chưa cai sữa cặp kè chung với nhau, sớm muộn gì tụi bây cũng ngỏm sạch trong cái mạt thế này thôi, nhân lúc tao tâm tình tốt thì liệu hồn đưa chìa khoá đây rồi cút khỏi mắt tao."
Còn chưa đợi Triển Vân động thủ thì Tô Duệ Triết đã hành động trước rồi, cậu nổi trận lôi đình vọt đến trước mặt gã tựa thú nhỏ bị kích động, trừng đôi mắt tròn xoe, lớn giọng chất vấn, "Mày thử lặp lại lần nữa coi?"
Tô Duệ Triết thân hình nhỏ nhắn không như bọn Triển Vân cao lớn, còn xông lên chắn trước bọn họ, cậu đứng dưới ánh đèn xe nên chúng có thể thấy cậu một cách rõ ràng.
Tô Duệ Triết khuôn mặt thanh tú cùng ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt cậu linh động tràn đầy sức sống, so với những người khác đang phải vật lộn với cuộc sống ở mạt thế thì quả thực một trời một vực, dị thường đến mức chói loà.
"Vương ca, khuôn mặt bé cưng đây nhìn cũng xinh xắn thật nhỉ." Tên nhỏ con đứng gần gã béo ú thấp giọng cười đê tiện.
"Biết đâu lại là một em gái xinh tươi nữa nha, khà khà." Một tên khác nói phụ hoạ.
"Nè cục cưng khả ái, có muốn đi chung với bọn anh không? Bọn anh nhất định sẽ chăm sóc bé thật là tốt nha!" Điệu cười hèn mọn của gã béo thật làm người khác cực lực khinh bỉ, gã vừa nói vừa hớn hở đi đến chỗ Tô Duệ Triết, vươn tay ý định sờ mó khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Đây là mày tự tìm đường chết?!
Tay Triển Vân tức khắc với lấy khẩu súng ngay thắt lưng, chỉ là hắn chưa kịp rút súng ra thì đã nghe thấy tiếng 'BỐP' vang dội, Tô Duệ Triết dồn hết sức tung một cú đấm móc ngang vào mặt gã béo khiến gã bị choáng váng.
"Ranh con chó đ*! Lão tử cho mày cơ hội mà dám xấc láo!" Thẹn quá hoá rồ, lão ngay lập tức vung nắm đấm thẳng vào Tô Duệ Triết, định bụng dạy cho cậu một bài học nhớ đời.
Và sau đó... (Editor M: Ứ có sau đó nhé!:)))))
Tô Duệ Triết trong chớp mắt đỡ lấy một đòn của gã, lập tức dùng tay còn lại bồi thêm một đấm đầy uy lực vào phía bên kia mặt gã ta, dứt khoát không chừa gã đường sống, tích tắc chân cậu liền tung chuẩn một cú nhắm chính xác hạ bộ của gã, có thể nói đó là một cú không những độc mà còn hiểm.
"Đập chết bọn chó đó cho tao!!" Gã béo run lẩy bẩy, nằm cuộn người trên đất ôm lấy bộ phận nào đó vừa bị đánh nát bét, rống lên ra lệnh cho lũ đệ xung quanh.
Bảy, tám tên côn đồ hùng hổ xông lên cùng lúc, thế nhưng bọn chúng chưa kịp ra tay đã bị Triển Vân tung cước, đá thẳng hai tên dẫn đầu bay ra ngoài vườn nằm.
"Ây đau đau..." Hưởng trọn một cước của Triển Vân thì chỉ có nước hít mùi đất, hai kẻ đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Tên nam nhân bỉ ổi dáng người nhỏ con lúc đầu hoảng hồn, nhận thấy Triển Vân là một kẻ khó chơi nên tức tốc thay đổi mục tiêu, không hề do dự lao thẳng đến phía Trương Sóc Lương.
Cứ ngỡ quả hồng mềm thì dễ ăn, Trương Sóc Lương nhìn đô con có vẻ dữ tợn nhưng trên tay lại đang ẵm một đứa bé nên hắn mặc định Trương Sóc Lương sẽ không thể nào ra tay với hắn.
Trương Sóc Lương đứng chắn trước Dư Đông Đông, một tay che chở cho bé con, tay kia bắt lấy gậy gỗ tên đó vung tới, nhấc chân đá văng gã ra ngoài. Sau đó liền xoay người 'đón tiếp' tên lưu manh đánh lén sau lưng, một quyền chính diện mặt khiến tên đó gãy mất vài cái răng.
Vài kẻ khác thì tưởng bở, chúng vòng ra sau Trịnh Gia Hoà tính đánh úp hội đồng, nhưng nào ngờ lại bị Trịnh Gia Hoà túm ngay cổ như bắt gà bắt vịt, xách lên rồi quăng cả bọn đập mặt xuống đất, máu me chảy đầm đìa.
Chưa đầy một nén nhang, đám du côn không biết thân biết phận đều bị dập cho tơi bời, nằm bẹp trên đất rên rỉ đau đớn.
Triển Vân sải từng bước dài đến chỗ gã nhỏ con đang nằm, nhấc chân đạp mạnh lên lưng gã, tay chỉ hướng Tô Duệ Triết đứng cách đó không xa, cười lạnh nói, "Lúc nãy mày vừa nói gì? Tao nghe không rõ cho lắm, phiền mày lặp lại được không?"
"Tao, tao, tao,..." Cảm giác nơi chân Triển Vân đạp trên lưng tựa hồ nặng ngàn cân khiến gã ta không tài nào vùng vẫy được, sợ đến mức trợn trắng mắt, thiếu điều tè ra quần nữa thôi.
Cũng thương thay cho thanh niên nào xông tới đánh Ngô Tĩnh, răng bị Trương Sóc Lương đánh rớt hết thì đã đành, đằng này hắn cũng không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin lạy lục của tên đó, xách người lên rồi cứ thế tẩn tới tấp túi bụi mặc cho mồm miệng liên tục xin tha.
Đánh tới khi thanh niên đó bất tỉnh nhân sự thì mới vứt xuống đất không khác gì ném bao rác bẩn đi vậy.
Xã hội bây giờ thật quá đáng sợ, và mấy kẻ im im cũng đáng sợ không kém!
Gã béo hống hách đã sớm bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ mất mật rồi, nếu từ đầu gã biết đám người này thân thủ ghê gớm như vậy thì dù cho có ăn gan hùm mật gấu gã cũng không dám đâm đầu vào cướp của bọn họ đâu!!
=================================
【 Mây bỏ tán nhân tiểu kịch trường 】
Đây đích xác là một đội ngũ giả heo ăn thịt hổ.
Một cô gái cùng hai thiếu niên non nớt, thêm cả đứa bé ẵm trên tay mèo nhỏ, nhìn qua có vẻ lừa người kinh luôn nhỉ. Dáng người Trịnh Gia Hoà có thể miêu tả bằng bốn chữ gà còi ốm yếu, ba nam nhân còn lại có vẻ là chủ lực trong đội ngũ, thế nhưng Triển hộ vệ ngoài mặt khá bám người, huấn luyện viên Trương không khác gì chú cún to xác, xem ra bình thường nhất chỉ có bác sĩ Tống thôi thì phải! *thắp nến.
Thực tế thì như thế nào?
Cô nàng nhìn 'yếu ớt' là dị năng giả sương mù, cân tất tần tật mọi loại tập kích bất ngờ cùng màn thoát thân hư hư ảo ảo, kiêm luôn chức năng dò thám thu thập tin tức trong đội.
Tiểu thịt tươi học sinh cao trung thì là song hệ dị năng giả, hệ mộc và tuỳ thân không gian, a.k.a đội trưởng đội hậu cần hùng hậu cùng bộ trưởng bộ vũ khí di động cấp cao.
Cậu bạn gà bệnh nhìn như tưng tửng là dị năng giả hệ lực lượng, một lời không hợp liền bem cho đẹp mặt.
Triển hộ vệ cũng là song hệ dị năng giả, điều khiển trọng lực và ăn mòn, lạng quạng hắn tiễn đi chầu trời liền không cần thương lượng giờ.
Bác sĩ dị năng giả hệ "nước" phỏng chừng cũng có trị liệu bổ trợ, cứ có cảm giác anh chàng huấn luyện viên thể hình sẽ kích phát dị năng, sớm thôi mà. (Bác sĩ Tống và huấn luyện viên Trương: Tại sao lại cho bọn ta ở cuối cùng!
Đông Đông và Tiểu Hắc: Chiêu thức bán manh của tụi em nữa thì sao? pikapika~ miêu (=^??? ^=)
..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.