Đoàn xe tiếp tục lên đường, nhưng xe việt dã không thích hợp để đi dưới trời tuyết lớn như vậy, rất nhanh đã phải dừng lại, dưới tình huống không còn lựa chọn khác, đám người Triển Vân chỉ có thể để bảy cô gái dời lên xe tuần tra.
Mọi người dọn ra phòng nghỉ ngơi để cho mấy cô gái đó, còn bọn họ sẽ ở phòng trữ vật, dù sao rất nhanh cũng sẽ gặp lại người ở căn cứ Hoán Thành, đến lúc dó giao mấy cô gái này cho bọn hắn là được.
Nghĩ đến việc những cô gái này đã bị đói rất nhiều ngày, thân thể cực kỳ yếu ớt, cho nên Tô Duệ Triết cố ý nấu ít cháo trắng, thả ít chà bông và nước tương vào, sau đó để Trình Kiều cùng Ngô Tĩnh đưa cơm cho các cô.
"Tô Duệ Triết" Không nghĩ tới có một cô gái nhỏ tuổi biết được cậu.
"Cô là...?" Sau khi Tô Duệ Triết trọng sinh, trong lòng cậu đều chỉ có mỗi Triển Vân, cho nên không có chú ý tới những cô gái khác, vì vậy cậu không có ấn tượng gì với cô gái này.
"Tôi, tôi là Từ Giai Ni a!" Cô gái lộ ra biểu tình nhu nhược đáng thương.
Lần này Tô Duệ Triết thật đúng là cảm thấy có chút quen mắt, nhưng vẫn là không nhớ ra được.
"Tiểu Triết à, hình như cô gái này chính là bạn học trước đó tìm tới cậu đó..." Trí nhớ Trình Kiều rất tốt, rất nhanh đã nhớ ra cô.
Cô gái này đúng là bạn học trước đó ở căn cứ Phương Nam gặp được Tô Duệ Triết, Trình Kiều không có ấn tượng tốt với cô gái này cho lắm. Sau khi cô khóc lóc bỏ chạy, làm sao lại tới căn cứ Lâm Thành, còn biến bản thân thành cái dạng này?
Nghe Trình Kiều nói như vậy, Tô Duệ Triết liền nhớ ra, chẳng qua bạn học đối với cậu cũng đã là chuyện đời trước, thời gian trôi qua quá lâu, cậu cũng không có chú ý đến nữ nhân, cho nên ấn tượng đối với Từ Giai Ni cũng không cao.
Nhưng dù sao cũng từng là bạn học, Tô Duệ Triết cũng quan tâm hỏi han cô vài câu, lại móc ra hai viên kẹo từ trong túi đưa cho cô, sau đó rời đi cùng Trình Kiều.
Những cô gái khác đều cực kỳ hâm mộ nhìn kẹo trong tay Từ Giai Ni, các cô đã lâu không nếm qua vị kẹo rồi. Nhưng cũng chỉ là hâm mộ một chút thôi, rất nhanh các cô đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống cháo.
Từ Giai Ni cẩn thận mở giấy gói kẹo ra, đem kẹo bỏ vào trong miệng, vị ngọt bùng nổ khiến cô chậm rãi nhắm mắt lại, che đi ám sắc ở đáy mắt.
Ban ngày bọn họ vẫn luôn chạy xe, đến tối liền tìm một khu đất trống dừng xe nghỉ ngơi. Phụ trach gác đêm tối nay là Trịnh Gia Hòa, Trình Kiều cùng Tô Duệ Triết, ba người bọn họ đều không lái xe vào ban ngày, cơ bản ban ngày đều nghỉ ngơi, cho nên buổi tối liền đến phiên bọn họ gác đêm.
Trình Kiều cùng Trịnh Gia Hòa ngồi ở phòng điều khiển, Tô Duệ Triết thì ở lối đi nhỏ, dù sao trên xe cũng có người ngoài, vẫn nên cẩn thận đề phòng một chút.
Trình Kiều có thể nói chuyện phiếm cùng Trịnh Gia Hòa, còn Tô Duệ Triết tuy chỉ ở một mình, nhưng cậu cũng không chán. Cậu mượn di dộng của Trịnh Gia Hòa chơi game Plants & Zombie kia, muốn lợi dụng trò chơi tìm linh cảm chiến đấu. Hơn nữa trò chơi cũng rất thú vị, cậu ôm cục sạc chơi rất vui vẻ.
Đến nửa đêm, Tô Duệ Triết nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, cậu lập tức cảnh giác lên, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Từ Giai Ni đang đỡ tường bước tới bên này.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, chân mang đôi dép lê của khách sạn, những thứ này đều là vật tư Tô Duệ Triết thu được khi đi đến siêu thị trước kia, một bộ bảy màu khác nhau, vừa vặn đủ cho bảy cô gái này mặc, dù sao trong xe tuần tra cũng rất ấm áp, để các cô mặc như vậy cũng không sợ lạnh.
Tô Duệ Triết đem điện thoại bỏ vào túi, đứng dậy đi về phía Từ Giai Ni, nhẹ giọng hỏi, "Cô có chuyện gì sao?"
"Tôi đi vệ sinh ra có chút khát nước, xin hỏi có nước không?" Từ Giai Ni mở to đôi mắt trong trẻo, suy yếu hỏi.
"Có, cô chờ một lát." Tô Duệ Triết xoay người đi vào phòng bếp, phòng bếp rất nhỏ, chỉ có một bếp điện từ và mấy cái tủ nhỏ. Cậu lấy ra một chai nước khoáng từ trong tủ, lại nghĩ nghĩ, sau đó lấy chai nước suối thiên nhiên đưa cho Từ Giai Ni.
Dù sao cũng từng là bạn học, cậu lại không nhận ra cô hai lần, xác thật có chút xấu hổ, huống chi cô còn mới gặp phải chuyện như vậy, cho nên Tô Duệ Triết muốn chiếu cô cô một chút, "Uống xong thì vào nghỉ đi thôi."
Tô Duệ Triết cảm thấy Từ Giai Ni ở chung với sáu cô gái khác, cho nên đối đãi khác biệt quá cũng không tốt, vì vậy mới kêu Từ Giai Ni ở đây uống xong lại đi vào, dù sao cũng chỉ có một chai nhỏ, mấy hớp là đã uống hết rồi.
"Cảm ơn..." Mặt Từ Giai Ni nổi lên một chút hồng nhạt, nhận lấy chai nước suối trong tay Tô Duệ Triết, cầm ống hút chậm rãi hút lên.
Hai người đứng đối mặt nhau không nói lời nào, thật sự có chút xấu hổ.
Tô Duệ Triết liền hỏi thăm Từ Giai Ni làm sao từ căn cứ Phương Nam đến căn cứ Lâm Thành.
Cậu không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong liền thấy Từ Giai Ni nhỏ giọng khóc lên.
Sau mạt thế, Từ Giai Ni cùng cha cô nương tựa lần nhau mà sống, cha cô đăng ký công việc dọn gạch, một ngày năm điểm, nhưng nơi ở của hai người họ cần hai điểm, dư lại ba điểm đổi đồ ăn, hai người phân ra không đủ no, chỉ có thể ăn lửng dạ.
Trước khi đến căn cứ Phương Nam, hai người họ vẫn luôn không được ăn no, cha đau lòng con gái, vẫn luôn để phần ăn cho cô, lại còn làm việc nhiều, rất nhanh đã đổ bệnh.
Vì không thể tiếp tục công tác, cũng chỉ có thể dọn đến khu lều trại. Nhưng quản lý ở khu lều trại tương đối hỗn loạn, buổi tối có người trộm vào lều của cô, che miệng cô lại, đem cô làm...
Sau khi xong việc, nam nhân kia ném cho cô một bịch bánh quy, cô không dám nói với ba, cũng chỉ có thể trộm khóc. Sau này bệnh của cha cô ngày càng nặng thêm, cô không còn cách nào khác, vì sống sót, cô chỉ có thể làm công việc này.
Nhưng vì cô lớn lên xinh đẹp, cho nên có một nam nhân muốn bao dưỡng cô, gã là một dị năng giả hệ lực lượng, vóc dáng cao to, lớn lên cũng không tệ, còn có mấy đàn em đi theo, Từ Giai Ni suy xét một chút liền đồng ý.
Nhưng là nam nhân kia cũng là loại người ham ăn biếng làm, không muốn làm việc ở căn cứ Phương Nam, gã nghe nói căn cứ Lâm Thành có đãi ngộ cho dị năng giả không tồi, sau khi thương lượng liền mang theo đám đàn em đi đến đó.
Sau khi tới căn cứ Lâm Thành, cô mới phát hiện nơi này không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng, đãi ngộ của dị năng giả và người thường phi thường rõ ràng, nam nhân kia là một dị năng giả lực lượng bình thường nhưng có cuộc sống giống như một hoàng đế vậy, chỉ cần nghe theo lão đại trong căn cứ, muốn gì cũng có thể, dù là đồ ăn hay là nữ nhân.
Tính tình Từ Giai Ni kiêu ngạo, còn mang theo một người cha bệnh tật, nam nhân ki rất nhanh đã chán cô. Sau khi bị vứt bỏ, vì duy trì kế sinh nhai, cô chỉ có thể làm lại công việc này.
Nhìn cô bên ngoài sạch sẽ xinh đẹp, nhưng thực tế thân thể cô đã dơ bẩn kinh tởm.
Loại quá khứ dơ bẩn này cô làm sao dám nói ra...?
"Cô làm sao vậy? Đừng khóc nữa..." Nhìn thấy Từ Giai Ni đột nhiên khóc lên, Tô Duệ Triết tức khắc có chút luống cuống.
Từ Giai Ni khóc lóc nhào vào trong lòng ngực của Tô Duệ Triết, đôi tay giống như linh xà quấn lấy người Tô Duệ Triết.
"Cảm ơn cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu đối xử tốt với tôi, tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể..." Cô nhẹ nhàng thổi khí, váy hai dây trên người đã sớm bị cô cởi ra, lúc này toàn thân trần như nhộng ngã vào ngực Tô Duệ Triết.
"Cô cô cô, cô mau buông ra!" Tô Duệ Triết duỗi tay đẩy cô râ, lại bị làn da trơn mượt làm hoảng sợ, lúc này đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Tôi biết cậu là dị năng giả, khẳng định là cậu chướng mắt tôi là người như vậy... Nhưng tôi không có gì khác để báo đáp cậu..." Cô vừa nói, vừa duỗi đầu muốn hôn lên môi Tô Duệ Triết, tay còn sờ về phía dây quần của cậu.
"Cô đừng như vậy!" Tô Duệ Triết một phen nắm lấy tay Từ Giai Ni, trong mắt lộ ra tức giận.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng kêu to, "Các người đang làm gì?!!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]