Chương trước
Chương sau
..
Một đám chạy vội chạy vàng như không có ngày mai, Tô Duệ Triết cảm giác lực đạo trên tay bỗng dưng nặng thêm, quay đầu thấy sắc mặt Triển Vân trắng bệch bắt đầu lảo đảo lùi về sau. A Vượng liền nhanh tay đỡ lấy không để hắn ngã khiến thương càng thêm thương.
"Lão đại, lão đại!" Mặc cho thương tích của bản thân có nghiêm trọng cỡ nào nhưng họ lại càng quan tâm tình trạng của Triển Vân hơn.
Lúc này Tô Duệ Triết mới phát hiện, bàn tay che trên bụng của Triển Vân dính đầy máu tươi.
"Bụng của Triển đại ca...?!!!" Tô Duệ Triết vô cùng khiếp sợ, "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói cho cậu biết cũng không..." Một thanh niên thân hình chắc nịch với làn da ngăm đen không kiên nhẫn mở miệng lại bị A Vượng đánh gãy, "Chính cậu ta đã cứu chúng ta đó."
A Vượng vừa dứt lời, xoay qua nhìn Tô Duệ Triết, "Không biết những tên đó từ nơi nào nghe được tin tức nói lão đại chúng ta là gián điệp. Bày ra Hồng Môn Yến, thừa lúc mọi người mất cảnh giác để ám toán lão đại!"
Thật ra những điều này cũng không ngoài hiểu biết của Tô Duệ Triết, thời điểm đời trước gặp được Triển Vân đã là sau mạt thế, lúc ấy Triển Vân từng nói cho cậu biết thân phận hắn là cảnh sát, chỉ là khi đó cậu quá mức tin tưởng đại bá mẫu, đối với Triển Vân luôn bán tín bán nghi, thẳng khi đến căn cứ mới xác nhận thân phận của hắn. Duy nhất điều Tô Duệ Triết không biết là hắn từng bị vạch trần thân phận cảnh sát rồi bị truy sát như giờ thôi.
May mắn hôm nay cậu loanh quanh gần đây, bằng không chỉ sợ Triển Vân lành ít dữ nhiều. Khoảng cách đếm ngược đến mạt thế đã gần kề rồi, nếu mang vết thương nghiêm trọng như thế trên người thì khả năng sống sót từ lúc bắt đầu sẽ là cực thấp.
Phía sau truyền đến hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, mấy người bọn Tô Duệ Triết vội ngậm miệng lại trốn vào một con hẻm nhỏ đầy thùng rác chất đống, từ xa cũng có thể ngửi được từng đợt hôi thối lợi hại.
"Mau đuổi theo! Bọn chúng nhất định chưa chạy xa!" Mấy tên đó hướng tới ngõ cụt dò xét xung quanh, nhìn đến đống rác tanh tưởi, do dự một chút, cuối cùng quyết định bỏ qua.
"Tách ra làm hai, bọn bây mai phục ở địa phương chúng nó hay lui tới! Lão đại nói chuyện này phải xử lý sạch sẽ hoàn toàn!"
Chờ đám người đó đi khỏi, bọn Tô Duệ Triết mới từ mặt sau thùng rác đi ra, mùi hôi thối đến nứt mũi khiến cho sắc mặt ai nấy cũng méo xẹo.
Nơi Triển Vân ở khẳng định là không thể về, khách sạn gì đó lúc nửa đêm nếu bị thương thì cũng là vô phương chạy chữa.
Bế tắc đủ đường Tô Duệ Triết đành phải dẫn theo đoàn người Triển Vân về nhà cậu, tuy rằng nằm trong dự án quy hoạch nhưng ít ra có nơi để về.
Nhà Tô Duệ Triết là một căn nhà trệt xập xệ kiểu cũ, chỉ có độc nhất gian phòng, bên ngoài có cái tiểu viện nho nhỏ gồm phòng bếp và phòng tắm.
Tô Duệ Triết đem cái giường duy nhất làm từ tấm ván gỗ lớn nhường cho Triển Vân nằm. Cởi quần áo Triển Vân ra, cậu mới thấy rõ bụng hắn bị vết thương khá sâu ước chừng dài mười centimet, rõ ràng là do vũ khí sắc bén gây nên. Nhìn máu chảy đầm đìa ngay vết thương khiến vài người chân tay bắt đầu luống cuống.
"Làm sao bây giờ? Muốn đưa anh ta đến bệnh viện không?" Tô Duệ Triết khẩn trương hỏi.
Hắn bị thương thành như vậy, cậu như thế nào bỏ mặc được! Ai biết được vết thương có bao nhiêu sâu? Có tổn thương đến nội tạng hay không? Có thể bị nhiễm trùng hay không?
"Không được! Tuyệt đối không được đến bệnh viện!" Thanh niên da đen nói như chém đinh chặt sắt.
A Vượng cũng tán đồng gật gật đầu, "Không thể đến bệnh viện, loại vết thương này nếu nói tự mình vô ý bị thương sẽ không ai tin, đến lúc đó sẽ càng kéo thêm phiền phức!"
Tuy Tô Duệ Triết biết Triển Vân là cảnh sát nằm vùng, đưa vào bệnh viện thì dù gặp cảnh sát tới hỏi cung cũng không sao, chắc chắn ổn thoả. Nhưng Triển Vân còn đám tiểu đệ này, bọn họ có lòng tin với Triển Vân, nếu lộ thân phận thực sự của hắn sẽ có bao nhiêu khả năng trở mặt thành thù.
"Nhưng không thể để mặc kệ vết thương được..." Tô Duệ Triết nghĩ nghĩ, trước tiên phải cầm máu đã, cậu nhớ trước kia mình từng té bị thương nên trong nhà còn sẵn ít cồn i-ốt với băng gạc, vẫn sát trùng cầm máu được cho Triển Vân.
Tô Duệ Triết đi nấu ít nước nóng, lại dùng khăn lông sạch lau sạch dơ bẩn quanh bụng Triển Vân, cắn răng lấy miếng bông gòn chấm cồn i-ốt bôi nhẹ nhàng lên miệng vết thương.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, Triển Vân chậm rãi tỉnh lại.
Triển Vân ghé xem trước mặt này đó sau đầu, hơi chút thả lỏng cảnh giác, lúc này mới quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, suy đoán hẳn là đang ở trong nhà thiếu niên này.
"Cám ơn cậu."
"Không, không, không...không cần khách sáo!" Đối diện ánh mắt thâm thuý của Triển Vân, trái tim Tô Duệ Triết nhịn không được mà gia tốc đập thình thịch.
Cậu vội vàng né tránh ánh nhìn, thầm phỉ nhổ chính mình một chút tiết tháo cũng không có.
"A Vượng, di động."
"Dạ, lão đại!" A Vượng lập tức lấy từ trong bộ quần áo cởi ra khi nãy của Triển Vân một chiếc di động màu đen.
"Tôi gọi điện thoại, mọi người đợi ở ngoài một chút." Triển Vân cho Tô Duệ Triết ánh mắt xin lỗi, không nói đến một người ngoại lai như hắn chiếm giường của chủ nhà còn đem người ta đuổi ra thật sự là không phúc hậu mà, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ.
"Dạ." A Vượng kéo theo thanh niên da đen cùng người đầu ổ gà mang mắt kính ra ngoài viện hút thuốc, Tô Duệ Triết hướng hắn mỉm cười một chút, xoay người đi khỏi.
Triển Vân chắc sẽ báo cáo lại sự tình hắn bị vạch trần thân phận với thượng cấp, hẳn là sắp có người đến tiếp ứng? Tóm lại cậu chỉ hy vọng Triển Vân bình yên vô sự là tốt lắm rồi.
Tô Duệ Triết đem tầm mắt hướng về ba người phía ngoại viện, đời trước lúc gặp được Triển Vân, đi theo hắn cũng không có ít người, nhưng y nhớ hình như chưa từng thấy mặt ba người này, không biết vận mệnh bọn họ tột cùng là như thế nào. Nói không chừng bởi vì phát hiện thân phận thực sự của Triển Vân, cho nên bọn họ đường ai nấy đi chăng...
"Cậu tên là gì?" A Vượng đến gần hỏi.
"Tô Duệ Triết."
"Hắc, lần trước cậu bán anh đào ăn ngon dữ thần luôn đó, không phải nói là tự mình trồng à? Ở đây sao lại không thấy cây nào vậy?"
"Tôi...do nhà quá nhỏ trồng không được, nên tôi trồng ở nhà của người bạn ngoài ngoại thành... Đảm bảo đều là trái tươi ngon."
"Hắc hắc, ta biết ta biết, hương vị kia vừa ăn là biết thứ tốt rồi." A Vượng thật ra cũng không thèm để ý anh đào rốt cuộc có phải Tô Duệ Triết trồng không, tóm lại chỉ cần ngon là được, hắn nhắc đến vấn đề này vì muốn lân la làm quen Tô Duệ Triết thôi.
"Súng đồ chơi kia của cậu là từ đâu ra? Tại sao buổi tối lại mang theo súng đồ chơi ra ngoài chi?"
"Mấy hôm trước từng bị cướp giữa đường, cho nên tôi ra chợ second-hand mua một loạt súng đồ chơi...muốn để hù doạ người mà thôi..."
"Ra là vậy..."
Hai người nói chuyện phiếm trao đổi câu được câu không, di động A Vượng vang lên, là Triển Vân gọi bọn họ vào.
Triển Vân nhìn Tô Duệ Triết, "Quấy rầy rồi, cậu có thể đọc địa chỉ nơi này không? Tôi có người bạn làm bác sĩ nên muốn nhờ anh ta lại đây giúp xử lý vết thương, tình huống hiện giờ của tôi di chuyển có hơi khó khăn."
"Đương nhiên được!" Tô Duệ Triết lập tức đem địa chỉ đọc ra cho Triển Vân dùng tin nhắn gửi đi.
"Lão Hắc, Mắt Kính, hai người tới khách sạn Hoành Hưng đi, ta có nói qua với Hồng tỷ bảo cô ta chừa phòng lại cho các người rồi, bên này nơi ở nhỏ để cả hai đều lưu lại đây thì không thích hợp."
"Dạ, lão đại." Thanh niên da đen xách thanh niên mắt kính đầu ổ gà dứt khoát rời đi, đối với mệnh lệnh Triển Vân là nói gì nghe nấy.
Tô Duệ Triết thấy Triển Vân không kêu A Vượng rời đi, cảm thấy bọn họ có điều tư mật cần trao đổi, vì thế lấy cớ vào phòng bếp uống nước. Chờ cậu quay trở lại thì A Vượng cũng đã đi mất rồi.
Chỉ còn Triển Vân ở đây khiến Tô Duệ Triết càng thêm khẩn trương, trái tim cơ hồ đập đến mức muốn nhảy ra ngoài.
"Tô Duệ Triết..."
"A?!" Nghe thấy Triển Vân gọi tên mình làm cậu giật mình la lên, thanh âm có chút lớn, nhìn đến biểu tình ngạc nhiên trên mặt Triển Vân, mặt lập tức đỏ bừng.
Thấy biểu tình Tô Duệ Triết giống một đứa con nít làm sai đang sợ bị trách phạt, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu tràn đầy sắc hồng ngượng ngùng, Triển Vân có chút buồn cười. Tiểu tử này thật đúng là đáng yêu, vừa rồi A Vượng nói cây súng trong tay cậu ta là súng đồ chơi, vì lần trước gặp phải bọn cướp nên mua về để phòng thân.
Chính mình đã kêu mau chạy đi nhưng cậu ấy lại nhất quyết can thiệp cho bằng được, xem ra mình nợ người ta ân tình rất lớn rồi.
Ngày đó đối mặt với tên cướp cầm dao sắc bén, tiểu gia hoả này không hề sợ hãi chút nào, hôm nay lại càng to gan dám cầm súng đồ chơi đối đầu với đám người đó, đúng là một đứa ngốc ăn gan hùm mật gấu để lớn mà.
Kỳ thật ngay từ ngày đầu chạm mặt thiếu niên, Triển Vân bất giác nảy sinh một loại hảo cảm không thể lý giải được với cậu ta, sau lại phát hiện Tô Duệ Triết so với hình tượng nhuyễn manh trong trí tưởng tượng của mình hoàn toàn khác nhau nên mới sinh ra tâm tư đề phòng. Vừa rồi cùng thượng cấp trò chuyện và thuận tiện báo cáo sự việc của Tô Duệ Triết, theo nguyên tắc luôn phải làm một ít điều tra. Có tên họ thực dễ dàng tra ra được hoàn cảnh sống của cậu ấy thập phần nhấp nhô, nếu bản thân không kiên cường, sợ là Tô Duệ Triết đã không được như lúc này. Hiện giờ xem ra cậu ta rõ ràng là một thiếu niên tốt bụng, bản chất đơn thuần lại kiên cường.
Nghĩ đến bản thân ngày trước đối với Tô Duệ Triết sinh ra cái loại phòng bị nặng nề, hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn, không ngờ hắn lại quá mức trông gà hoá cuốc như vậy...
Lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cốc cốc, Tô Duệ Triết nhanh chân chạy đi mở, thấy sau cửa lớn là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc đơn giản hưu nhàn, trong tay hắn còn mang theo hòm thuốc chuyên dụng.
Tô Duệ Triết kinh ngạc phát hiện, cậu cư nhiên biết người này.
Anh ta tên Tống Thành Thư, chính là người đầu tiên đi theo Triển Vân lúc mạt thế vừa bắt đầu, có điều khi đang lẩn trốn tìm cách thoát khỏi thành thị thì hắn ngoài ý muốn chết trong miệng tang thi, hoá ra cùng Triển Vân đã sớm biết nhau, hơn nữa thân phận lại là bác sĩ...
===================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Tô Tiểu Triết: Triển Tiểu Vân đừng sợ, em tới cứu anh đây! Lộc cộc...
Triển Tiểu Vân: Lợi hại, khai hoả lam... Súng đồ chơi?!
Tô Tiểu Triết: Hừ! Ngây thơ! Này không phải là súng đồ chơi bình thường đâu, đây là khẩu Armstrong được cải tiến gia tốc, chuyên dùng nã Armstrong pháo... Phiên bản mô phỏng.
Triển Tiểu Vân: Nghe qua thiệt lợi hại nha! Nhưng pháo sẽ lộc cộc à?
Tô Tiểu Triết: Yên lặng! Em nói là đúng là đúng! Pháo này uy lực cực kỳ lớn, chỉ bằng vẻ ngoài liền có thể dọa lui địch nhân, đồng thời đối với người sử dụng yêu cầu cực cao, ngoài việc phải có sức quan sát nhạy bén, còn phải có thân thủ nhanh nhẹn, cho nên ngoài em ra thì không ai dễ dàng sử dụng được nó!
Triển Tiểu Vân: Woah, đúng là thứ vũ khí đáng gờm! Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Tô Tiểu Triết: Anh ngốc! Đương nhiên là chạy trốn rồi!
Triển Tiểu Vân:... Mình đúng là khờ khi nghe em ấy, thật sự luôn!
Địch nhân: Lộc cộc tới rồi, mọi người mau chạy đi! Di? Ta không có việc gì? Súng đồ chơi? Chúng ta bị chơi xấu rồi, nhanh vây ẩu hắn!!!
..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.