Hai giờ sau, An Nhiên tỉnh lại, nhưng vẫn còn hơi mơ màng, chứng thiếu máu của nàng vẫn còn có chút nghiêm trọng, tình trạng mất máu như thế này sẽ dẫn đến hôn mê, xem ra cần phải an dưỡng cho tốt một phen. 
Chúng tôi mang nàng trở lại trong ký túc xá phân phối tạm thời tại khu B, Ngô Phóng Ca một gian, ba cô gái chúng tôi một gian. 
"Cô chăm sóc tốt Tiểu An Tử, tôi ra ngoài đi dạo." Kiều Tử Mặc nhìn An Nhiên vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt lóe lên một chút lạnh lùng. 
Tôi biết, nàng muốn đi tìm đám người xúi quẩy kia. Có điều, tôi cũng không định ngăn cản, giống như lúc trước tôi không có ngăn cản nàng phát sinh xung đột với đám người kia. Kiều Tử Mặc quá mạnh, cũng quá ngu, dùng để làm bia đỡ đạn không thể nào tốt hơn. 
Không có nàng chặn tầm mắt của người khác, tôi làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà...đi săn đây. 
Kiều Tử Mặc rời đi không lâu, tôi cũng đẩy cửa ra, tiểu tùy tùng Ngô Phóng Ca này thấy tôi cũng muốn đi ra ngoài, nhíu mày: "Chỉ một mình An Nhiên ở bên trong nghỉ ngơi sao?" 
"Tôi cần phải đi phòng y tế tìm một ít thuốc." Tôi nhìn hắn một chút, thuận miệng kiếm một cái cớ. 
"Như vậy à..." Hắn gật đầu, dừng bước lại, mỉm cười nói, "Vậy tôi vẫn ở lại chỗ này thôi." 
Không nghĩ tới tiểu tử này lại rất quan tâm đến An Nhiên... Cũng tốt, tôi đỡ phải nhọc lòng vấn đề an toàn của nàng. 
Gật đầu với hắn, tôi bước nhanh đi về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235906/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.