Tôi yên lặng nhìn chiếc trực thăng đó mang Tưởng Thiên đi càng ngày càng xa, miễn cưỡng khống chế lại thô bạo trong lòng, không có đuổi theo, bằng vào lực cánh tay và sức không chế của tôi bây giờ, hoàn toàn có thể cầm một đồng tiền xu coi như đạn pháo bắn trúng bình xăng trực thăng, nhưng tôi cũng không tính làm như vậy.
Cứ thế giết hắn, không khỏi lợi cho hắn quá rồi. Tôi muốn cho hắn hưởng hết vinh hoa phú quý rồi nếm đủ chua xót thống khổ, sau đó, sống không bằng chết ở trên thế giới này kéo dài hơi tàn... đến cả chết, cũng là một loại hy vọng xa vời.
Trốn đi, Tưởng Thiên! Trốn được càng xa càng tốt. Trước khi tao tìm được mày, sống sót cho tốt.
Mắt tôi lấp lánh nhìn hắn chòng chọc, ung dung nở nụ cười.
"Tiêu..." Bên tai là tiếng gọi khẽ rụt rè của An Nhiên, tôi theo bản năng mà thu hồi nụ cười xán lạn trên mặt và ánh mắt khát máu. Tôi không để ý những cái nhìn của người khác, chỉ có An Nhiên; tôi hi vọng ở trong mắt, trong lòng nàng, mãi mãi cũng chỉ có người bác sĩ ngoại khoa lạnh nhạt mà cao ngạo ngoại kia, Tiêu Minh Dạng sạch sẽ của quá khứ.
"Hả?" Tôi nhìn về phía nàng, sắc mặt dịu dàng xuống một cách tự nhiên, nhưng không phải cố gắng khống chế biểu cảm, mà là vừa nhìn thấy nàng, trong lòng liền ấm áp, khiến tôi không có cách nào đối xử lạnh nhạt.
Nàng mấp máy môi, bỗng nhiên chỉ vào mấy tên đàn ông đang gặp nguy cấp trên quảng trường, hỏi tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235886/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.