Ánh mắt phức tạp đó lóe lên một cái rồi biến mất, lại khiến tôi khiếp đảm trong chớp mắt.
"Chúng ta... đã gặp qua sao?" Tôi nhỏ giọng, chần chờ hỏi. Trên thực tế, đã từng thấy, ngay ở mấy ngày trước, nhìn thoáng qua.
Lúc đó chỉ có tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta, người ta cũng không quay đầu liếc tôi một cái, tôi cảm thấy nàng không chú ý tới tôi mới đúng; lúc trước tôi cũng không có đi qua bệnh viện số ba thành phố lại không phải người nổi tiếng gì, đường đường Tiêu đại bác sĩ, làm sao sẽ biết tôi chứ?
Huống hồ, tôi tự đánh giá không phải mỹ nhân thiên tư quốc sắc, không có mị lực khiến người ta sáng mắt lên; cũng không phải ẩn sĩ nào đó tài hoa hơn người, lại có năng lực để cho giai nhân vừa gặp đã thương, ánh mắt của nàng làm tôi nghĩ mãi mà không ra.
"Chúng ta chưa gặp nhau" nàng khẽ mỉm cười, như băng tuyết tan chảy, phá lệ động lòng người. "Nhưng tôi cảm thấy cô rất quen thuộc... như là đã gặp ở trong mộng."
"Như vậy à.." Tôi gật gù, tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của nàng, trong lòng hơi mất tự nhiên, "Cẩn thận, có xác sống lại đây!"
Tôi bảo vệ nàng ở phía sau, cẩn thận mà thò đầu ra nhìn xung quanh, hai con xác sống đang loạng choạng đi tới khúc quanh này, đầu không ngừng chuyển động xung quanh, thật giống như ngửi theo mùi mà tới. Tôi theo bản năng mà khẽ ngửi thử — là mùi nước hoa dior của mình.
Quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạng, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235883/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.