Hoa Thiếu Tề thở dài một hơi, đối với việc ba một mặt bức bách vợ mình, ông thực bất đắc dĩ, nhưng ông lại không có cách nào rống to với ba, nhưng ông lại cảm giác mình quá mệt mỏi thật quá mỏi mệt, có người nhà như vậy, mạt thế này phải sống sót như thế nào?
Hoa lão gia tử vừa nghe ý An Bình là không muốn lấy lương thực ra, lập tức nổi giận, “Tiểu Ngọc tuổi còn nhỏ, còn không hiểu lương thực có bao nhiêu trân quý, các người không thể khoan dung một chút sao?”
An Bình hừ lạnh một tiếng, “Đứa bé ba tuổi bên ngoài đều biết lương thực trân quý, nó đã 18 tuổi, còn không biết lương thực trân quý sao? Ba, ba là đang nói chuyện cười sao?”
An Bình nói làm mặt Lương Gia càng thêm khó coi, Hoa Nhã không tính, “Tiểu ngọc nhà chúng tôi hiện tại tuổi còn nhỏ, chị tốt xấu cũng là mợ, lấy chút lương thực của chị thì đã sao!”
“Nó có coi tôi là mợ sao?” An Bình lạnh lùng nói một câu, lời của bà là sự thật, Lương Ngọc thật đúng là không có gọi bà là mợ, “Hơn nữa, Vân Tường nhà chúng tôi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, hiện tại đã có thể kiếm được tích phân.”
“Anh, anh có bao nhiêu tích phân?” Lương Ngọc vừa nghe lời này, lập tức lên tinh thần.
An Bình trực tiếp hổ mặt nói một câu, “Cút, đừng nghĩ tới tích phân của con trai tôi.”
Mặt Hoa Vân Tường cũng âm trầm, “Đây là tôi dùng mạng đổi lấy.” Một câu này làm Hoa lão gia tử vốn dĩ đang muốn nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472749/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.