Cây hòe già không hé răng, tang thi ở xung quanh đây đã sớm bị bọn họ như tằm ăn dâu, tốc độ bọn họ cũng không nhanh, cho nên muốn tìm được đồ ăn thích hợp cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tần Hiểu Nguyệt nhíu mày, cũng không biết nước suối trong không gian của mình đối với cây hòe già này có tác dụng gì hay không? Tần Hiểu Nguyệt lên tiếng nói, “Ông bảo trước thuộc hạ của ông đình chỉ chiến đấu đi, hai chúng ta nói chuyện trước.”
Cây hòe già có thể cảm nhận được tinh thần lực của Tần Hiểu Nguyệt, nhưng cũng không biết trong nhóm người chiến đấu ai mới là Tần Hiểu Nguyệt.
“Chúng ta ngừng chiến, các cô cũng sẽ ngừng chiến chứ?” Cây hòe già rất sợ lửa.
Lúc này Tần Hiểu Nguyệt nói, “Mọi người lùi về phía sau, tạm thời ngừng chiến.”
Lời Tần Hiểu Nguyệt vừa dứt, cây mây trong rừng cây cũng đều rút trở về, nhóm người Tần Hiểu Nguyệt cũng rút về trong đội ngũ, kỳ thật ngoại trừ Tần Hiểu Nguyệt bọn họ cấp bậc cao một chút, những người khác hiện tại cũng đã rất mệt.
“Tần thượng úy, xảy ra chuyện gì?” Tân thượng úy đi tới.
“Tôi tìm được lão đại bọn chúng, tôi muốn đi vào giao lưu cùng ông ta một chút, các anh ở chỗ này trước, tạm thời không cần đi tới.” Tần Hiểu Nguyệt nói.
“Nguyệt Nhi, anh và em cùng nhau đi vào.” Tiêu Thần có chút lo lắng.
Tần Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Anh ở lại đây cùng bọn họ đi, nếu hai chúng ta đều bị vây trong đó, đối với bọn chúng sẽ không còn cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472743/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.