Biểu hiện của Tần Hiểu Mạt, làm mọi người đều không nói, Tần Mộng thực kiên định mà nói, “Cô, con không sợ người kia, tuy con cũng ăn không ít khổ, nhưng con biết, con căn bản không ăn nhiều khổ như cô Mạt Mạt, tuy rằng chúng con không ở cùng một gian phòng giam, nhưng tiếng kêu thảm thiết của cô Mạt Mạt, mỗi ngày con đều có thể nghe được.”
Cái loại tiếng kêu thảm thiết này có thể thấy cô Mạt Mạt đã chịu bao nhiêu tra tấn, mấy đứa nhỏ khác cũng gật đầu, hiện tại bọn chúng cũng đều là dáng vẻ mười mấy tuổi, bây giờ Huyễn Khi tháp cũng không có biện pháp làm cho bọn chúng tiếp tục lớn lên, tuy rằng có thể cho bọn chúng tích lũy càng ngày càng nhiều tri thức, nhưng bọn chúng thật sự muốn mau mau lớn lên, lớn lên giống Thượng Quan Vân, ít nhất gặp lại loại chuyện này, bọn chúng còn có năng lực tới kháng.
“Kỳ thật cô Mạt Mạt rất nhớ ba mình, con thấy tay cô vẫn luôn có một cái tiểu hùng, hình như cô nói qua đó là ba cô để lại cho cô.” Tần Vũ Nhi thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy, cô đã trưởng thành rất sớm.
“Đúng vậy, tuy cô sửa lại họ sửa lại tên, kỳ thật đáy lòng cô cũng không muốn quên ba mình, có lẽ cô muốn để ba cô trốn thật xa, cách Thượng Quan Vân xa một chút.” Tần Mộng gật đầu.
“Đứa nhỏ kia thật đáng thương.” An Lâm nhịn không được lên tiếng nói một câu.
“Được rồi, mọi người đừng nghĩ quá nhiều, nên ăn cơm trưa, mọi người muốn ăn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472734/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.