Sau khi hội nghị kết thúc, về chuyện rừng cây vẫn như cũ không có phương án giải quyết nào tốt, Tân tướng quân thực bất đắc dĩ, ông bắt đầu nghiêm túc mà suy tư, có phải hội nghị lần sau nên mời hết cao thủ cùng đoàn trưởng căn cứ đến đây? Mở họp nhiều người, cạnh tranh nhiều, rất có thể bọn họ sẽ nghĩ ra một ít biện pháp tốt?
Sau khi Tất Sĩ Kiệt trở về, liền hỏi Tiêu Thần, “Bọn họ nói mở họp đã từng mời các anh có phải không?”
“Không biết, chuyện dong binh đoàn đều là Lục Tử xử lý.” Tiêu Thần cũng không thấy Lục Tử nhắc qua loại chuyện này.
Lúc này, Lục Tử bên cạnh nổi giận, “Đùa cái gì vậy, bọn họ như vậy mà cũng gọi là mời? Khoảng thời gian trước bọn họ cho người tới gọi đi, nhưng người nọ nói, quân khu nể tình để đoàn trưởng đứng ở cửa nghe bọn họ mở họp.”
Tiêu Thần nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tất Sĩ Kiệt, “Cái này gọi là mời?”
Khoé miệng Tất Sĩ Kiệt giật giật, “Người đến mời kia đều là đồ ngốc sao? Người nào cũng dám đắc tội.”
“Có phải đồ ngốc không tôi không biết, nhưng tôi biết, người đi thông báo là con cháu một vị tướng quân.” Lục Tử hừ lạnh một tiếng, cậu còn chưa tìm được người kia, đợi khi tìm được người kia, nhất định phải hung hăng mà chỉnh hắn một đốn, cũng dám hếch mũi hướng lên trời mà nói chuyện với họ.
“Thôi, so đo như vậy để làm gì? Dù sao có một số việc luôn có lúc bọn họ cần đến chúng ta.” Tần Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472731/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.