“Làm sao cậu phát hiện?” Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt hỏi.
“Vốn dĩ chúng em cũng không chú ý, nhưng Tề Lạc chú ý tới, một đám người cầm mấy lọ lục dịch, anh ta nói lục dịch kia rất giống lục dịch mà anh ta đã uống qua. Sau đó em lập tức phái người đến chỗ ở của đoàn trưởng nhìn xem, cửa nhà bị cạy. Người đuổi theo trở về nói cho chúng em biết, thấy những người đó vào nhà Triệu tướng quân.” Lục Tử có chút muốn oán trách lão đại nhà mình, dồ vật lợi hại như vậy, vì sao lại tùy tiện đặt ở trong nhà chứ? Nên đặt ở nơi thật tốt?
Tiêu Thần cùng Tần Hiểu Nguyệt đối diện cười cười, Tần Hiểu Nguyệt nói, “Đó là đặc biệt đặt ở bên ngoài, cũng không phải thử nghiệm dịch, mà phế dịch.”
“Phế dịch?” Lục Tử chớp đôi mắt.
“Đúng vậy, lục dịch kia chỉ chế ra được duy nhất một lọ, không thể phục chế.” Tần Hiểu Nguyệt cười khẽ nói.
“Uầy! Thì ra là như thế này, vậy bọn họ uống vào sẽ có kết quả như thế nào?” Lục Tử hưng phấn hỏi, bây giờ cậu ta rất muốn nhìn kết cục của những người đó.
“Cũng không biết, những lọ lục dịch đó chính là chất hoá học vứt đi, kết quả thế nào, cũng không biết.” Tần Hiểu Nguyệt lắc đầu, cô cảm thấy kết quả khẳng định sẽ không quá tốt, con trai nhà mình có phải hơi quá phúc hắc hay không, nếu làm tàn thủ hạ của Triệu tướng quân, không biết ông ta có thể tìm tới tính sổ hay không?
“Lục Tử, có phái người giám sát không?” Tiêu Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472722/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.