Chương trước
Chương sau
“Triệu tiểu thư, tôi thấy cô cảm giác có chút thật quá tốt, nói thế nào Mạt Mạt cũng là em gái lão đại nhà chúng tôi, bị cô khi dễ như vậy, chẳng lẽ cô còn nghĩ muốn nhào vào lòng ngực lão đại nhà chúng tôi tìm an ủi sao?” Lúc này, Lục Tử không biết nhảy ra từ khi nào.
“Anh nói bậy, tôi làm gì có” Biểu tình Triệu Kỳ có chút kinh hoảng, tuy rằng phía sau cô ta có không ít người đi theo, nhưng cô ta vẫn muốn tìm A Hoa bình thường cô ta dựa vào, nhưng cô ta nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy A Hoa đã té xỉu trên mặt đất.
“Muốn tìm trung khuyển 101 của cô sao?” Lục Tử ở bên cạnh cười khẽ, hắn ý bảo người khác tránh ra để Triệu Kỳ thấy được A Hoa đã té xỉu trên mặt đất, Lục Tử tấm tắc lắc đầu, “Thật đáng thương thay trung khuyển này của cô, chủ nhân đã sớm vứt bỏ anh ta một bên.”
“A Hoa, anh làm sao vậy?” Triệu Kỳ dường như mới phát hiện A Hoa.
Tần Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Vừa rồi lúc cánh tay đứt, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao? Thật là sẽ diễn, người này thật là quá đáng thương, rõ ràng chủ nhân bình thường giống như một đoá bạch liên hoa, nhưng hiện tại thấy thế nào cũng giống như trà xanh kỹ nữ?”
“Cô” tuy rằng không hiểu trà xanh kỹ nữ là có ý gì, nhưng Triệu Kỳ biết khẳng định không phải lời gì hay, cô ta nói với người bên cạnh, “Nhanh đưa A Hoa đến trạm chữa bệnh đi.”
“Vậy tiểu thư còn cô!” Có người hỏi một câu, bình thường A Hoa canh giữ tiểu thư giống như giữ tròng mắt, chẳng lẽ tiểu thư không dự định đi cùng sao?
“Tôi đợi chút nữa sẽ đi.” Hiện tại trong mắt Triệu Kỳ chỉ có Tiêu Thần, nào còn quản A Hoa sống hay chết.
Có người còn muốn nói cái gì, nhưng bị một người khác ngăn cản, bọn họ nhanh chóng đưa A Hoa đi chữa bệnh, còn Triệu Kỳ vẫn đứng tại chỗ.
“Thần ca ca, em cũng không phải dẫn người tới cướp nhà.” Triệu Kỳ muốn giải thích một chút ý nghĩ của mình.
“Vậy cô tới làm gì?” Tần Hiểu Mạt hừ lạnh hỏi.
“Tôi chẳng qua nhìn thấy nhà các người chỉ còn lại có các mấy đứa nhỏ các người, cho nên muốn mời người tới bảo vệ các người.” Thanh âm Triệu Kỳ thực ôn nhu.
“Đừng diễn, mấy người kia nói như thế nào? Vừa mới bắt đầu anh ta nói muốn đến nhà chúng tôi giành nhà, thừa dịp người lớn nhà chúng tôi đều không ở nhà, tới nhà tôi giành nhà, còn nói không phải tới cướp phòng ở, cô muốn lừa ai?” Tần Hiểu Mạt tức giận nói, thanh âm cô rất lớn.
Bên cạnh lập tức có người nói, “Không sai, lúc những người đó tới thật sự nói là đến giành nhà.”
“Xem ra Triệu tiểu thư thật sự sẽ bẻ cong sự thật.” Tần Hiểu Nguyệt đi qua chỗ Triệu Kỳ, Triệu Kỳ sợ tới mức trốn nhanh ra phía sau hai vệ sĩ, “Cô đừng tới đây, cô lại khi dễ tôi, tôi sẽ nói cho ba, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Được, tôi chờ, cô tốt nhất nhanh tới.” Tần Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Cô chờ” Hiện tại Triệu Kỳ mặt còn đau, cô ta thật sự không dám sợ bàn tay Tần Hiểu Nguyệt, thật sự là quá đau.
Nhìn Triệu Kỳ dẫn người chạy, Tần Hiểu Nguyệt hỏi Tần Hiểu Mạt, “Bọn họ không động thủ với các em chứ?”
“Bọn họ nên may mắn vì chưa động thủ, nếu động thủ, con tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống quá tốt.” Tần Mộng lạnh giọng nói.
“Mọi người đâu, một người cũng không có ở nhà sao?” Tần Hiểu Nguyệt cau mày nói.
“Gần đây có một nhiệm vụ cứu viện lớn, bà người đều đi, trong nhà chỉ để lại chúng em.” Tần Hiểu Mạt thở dài một hơi, thực lực không đủ quả nhiên là không đủ tự tin, nếu thực lực của cô cường đại, cô thật sự muốn trực tiếp oanh chết nhóm người này ở cửa tiểu khu.
“Đi, trở về, chị sẽ nói mọi người, về sau tốt nhất là không đượch đi ra ngoài toàn bộ, chỉ để lại một đám trẻ nhỏ, đây không phải rõ ràng là để cho người ta khi dễ sao?” Tần Hiểu Nguyệt cau mày, mang theo một đám trẻ con trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.