Chương trước
Chương sau
Lúc này, Tiểu Long bọn chúng ba đứa lại hưng phấn mà bò về phía Tiêu Thần. Nhìn ba tiểu bảo tử trước mắt, lửa trong lòng Tiêu Thần lại giảm vài phần, chờ anh bế lên Tiểu Long, lửa trong lòng đã hoàn toàn mà dập tắt. Ôm tiểu bao tử mềm mại vào trong ngực, Tiêu Thần cẩn thận mà quan sát Tần Ngọc Long, đây là con trai lớn của mình, lớn lên thật soái, không hổ là con mình. Nhưng rất nhanh, Tần Ngọc Kiệt lại bò đến đây, ngay sau đó là Tần Ngưng Nhi cũng bò lại đây, dù sao cũng không biết có phải bởi vì huyết thống hấp dẫn hay không, bọn họ ba đứa là muốn bò đến trước mặt Tiêu Thần. Nhìn Tiêu Thần luống cuống tay chân mà vội vàng chiếu cố ba đứa nhỏ, Tần Hiểu Nguyệt một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có, cô trực tiếp nói, “Tôi đi nấu cơm, anh trông bọn chúng.” Tần Hiểu Nguyệt cười trộm tiến vào phòng bếp, không thể không nói, bởi vì ba tiểu bao tử này dây dưa, Tiêu Thần một chút cũng đã không còn sự bình tĩnh ngày xưa, gương mặt đẹp trai kia cũng không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, hiện tại loại cảm giác này thật đúng là tốt hơn rất nhiều! Tiêu Thần gật gật đầu, nơi này có con mình, mình khẳng định sẽ chăm sóc tốt bọn chúng, tuy rằng Tiêu Thần không biết cách ở chung cùng bọn nhỏ như thế nào, nhưng Tiểu Long bọn chúng là thật sự mà bò lên trên người anh Tần Tiếu kiến nghị anh ngồi trên mặt đất, miễn cho làm té ngã ba đứa nhỏ. Vì thế, lúc Tần Hiểu Nguyệt làm xong cơm, liền nhìn thấy Tiêu Thần ngồi dưới đất, ba tiểu bao tử vịn vào thân thể của anh mà đứng, nhìn dáng vẻ động cũng không dám động của anh, Tần Hiểu Nguyệt cảm giác được một cỗ ấm áp. Còn Tần Tuyết Nhi, vẫn như cũ ngồi chơi đồ chơi của mình, con bé từ trước đến nay chỉ cùng Tần Hiểu Nguyệt và An Lâm thân cận, thậm chí ngay cả Tần Nhiên cũng chuyên tâm chơi với cô bé, cô bé mới có thể thân cận. Bang! Bang! Tần Hiểu Nguyệt vỗ hai tay, “Các bảo bối, ăn cơm thôi!” Thanh âm cô vừa rơi xuống, mấy nhóc con kia nhanh chóng bò tới bàn ăn, thậm chí ngay cả Tần Tuyết Nhi vừa rồi thực bình tĩnh cũng nhanh chóng mà bò lại đây. Tiêu Thần xoa xoa cái trán, chăm trẻ con thật sự mệt mỏi quá. Vừa rồi anh động cũng không dám động, sợ nhóc con bò ở sau lưng anh sẽ té ngã. Nhìn bốn tiểu bao tử bò nhanh như vậy, Tiêu Thần nhịn không được hỏi, “Dáng vẻ này, có chút không vệ sinh?” Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, “Trẻ con cần phải bò đi đường mới ổn, về vấn đề vệ sinh, chỉ cần cho bọn chúng rửa tay thì tốt rồi.” Hơn nữa bốn tiểu bao tử, bản thân bọn chúng cũng thực yêu sạch sẽ. Tần Hiểu Nguyệt đặt bọn chúng lên từng ghế chuyên dụng của chúng, một đám ngoan ngoãn mà vươn tay tới, để Tần Hiểu Nguyệt giúp bọn chúng rửa tay. Tiêu Thần nhìn dáng vẻ bọn chúng, chấn kinh, “Hiện tại bọn chúng mấy tháng rồi?” “Sắp mười tháng.” Tần Hiểu Nguyệt cười nói. “Mẹ!” Tần Ngọc Long thấy mẹ chỉ lo nói chuyện, không đút bọn chúng ăn cơm, có chút sốt ruột, gọi một tiếng mẹ. “Ai, Tiểu Long thế mà gọi mẹ” Tần Hiểu Nguyệt vui vẻ, vừa thấy dáng vẻ của bốn bảo bối, biết bọn chúng đói bụng, muốn ăn cơm. Tần Hiểu Nguyệt nhanh chóng đặt bát nhỏ của bọn chúng lên ghế chuyên dụng, tay bốn tên nhóc này đã có thể cầm bát thìa, cho nên Tần Hiểu Nguyệt bắt đầu cho bọn chúng luyện tập tự mình ăn, tuy rằng ăn có chút chật vật, nhưng Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy bọn chúng mỗi ngày một ngày tiến bộ. “Bọn chúng thực thông minh!” Tiêu Thần vừa ăn cơm vừa nhìn động tác của bốn nhóc con. “Đó là đương nhiên.” Tần Hiểu Nguyệt thực kiêu ngạo mà trả lời. Tần Tiếu thì ở bên cạnh mải ăn, căn bản không rảnh lo nói chuyện. Tiêu Thần nhịn không được hỏi, “Nguyệt Nhi, có phải em để chúng đói bụng thật lâu hay không?” Sao năm đứa ăn đều giống như sói đói vậy? Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, mình chưa từng để bọn chúng đói qua được không? Vốn dĩ là tự bọn chúng ăn cơm giống sói, đặc biệt là Tần Tiếu, có lẽ là tác dụng phụ của việc trước đây ăn nhiều cơm hộp. “Anh cảm thấy có khả năng tôi để chúng đói sao?” Tiêu Thần lắc lắc đầu, anh có thể cảm giác được Nguyệt Nhi đối với bọn nhỏ nồng đậm yêu thương, nhưng vì sao bọn nhỏ lại giống như sói đói? “Lượng vận động của bọn nhỏ lớn, đói một chút cũng là rất bình thường.” Tần Hiểu Nguyệt cười nói. Đúng lúc này, lão nhị Tần Ngọc Kiệt đột nhiên cũng gọi ra một câu, “Mẹ!” “Ai, bảo bối của mẹ.” Tần Hiểu Nguyệt nhanh chóng đáp lời, nhưng ngay sau đó cô phát hiện vì sao con trai lại gọi cô, bởi vì thằng bé đã ăn xong cơm trong bát. Tiêu Thần nhịn không được vui vẻ, những đứa con của mình đều là lúc muốn ăn sẽ học tài gọi mẹ? Nhưng hiện tại Tần Hiểu Nguyệt lại là vui vẻ, hai nhóc con đều sẽ gọi mẹ, hai nhóc còn lại cũng sẽ không xa. Cô hưng phấn mà lấy thêm cơm cho lão nhị, ngay cả ba con còn lại, cô còn chờ bọn chúng gọi mẹ, sao có thể dễ dàng thỏa mãn bọn chúng như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.