Chương trước
Chương sau
Tần Hiểu Đông đem chuyện phát hiện trận bàn thời gian nói một lần, lúc này Tần Nhiên cùng An Lâm mới hiểu vì sao bụng con gái lớn như vậy.“Vậy ý tứ là nói, chúng ta ở trong không gian nghỉ ngơi hai tháng, bên ngoài mới hai ngày, đúng hay không?” Tần Nhiên hỏi.
“Đúng!” Tần Hiểu Đông gật gật đầu.
“Con bao lâu thì có dị năng?” Tần Nhiên hỏi.
“Không đến một tháng đi!” Tần Hiểu Đông trả lời.
Tần Nhiên vui vẻ, “Nói như vậy, ba hẳn là mười ngày là có thể thức tỉnh.” Tần Nhiên tới kho hàng, nghe nói con trai thu mua quần áo đều đặt ở nơi này, ông tính toán tìm một kiện quần bơi.
Khoé miệng Tần Hiểu Đông run rẩy, theo ba lý luận, ý tứ là mình thức tỉnh so với anh tư chất cao một nửa? Chẳng lẽ ông không biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy sao?
“Ông xã tìm cái gì?” An Lâm hỏi.
“Quần bơi.” Tần Nhiên mở miệng hô.
“Anh ra đây, trong hành lý của em có.” Trong va ly nhỏ của An Lâm có áo tắm của bà cùng Tần Nhiên.
Tần Hiểu Đông trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đã sớm tính tốt?”
“Cút, chẳng lẽ con không biết các con ở Đông Hải thành thị là thành thị bơi lội sao?” An Lâm trừng mắt liếc anh một cái, bản thân bà lo lắng áo tâm nơi này cũng không thoải mái mới mang theo đến đây.
Tần Nhiên lấy quần áo tắm liền vào kho hàng thay đổi, An Lâm cũng đi vào thay áo tắm, sau đó hai người trực tiếp nhảy vào hồ nước.
“Con trai, đổ nước suối bên cạnh chúng ta.” Tần Nhiên mở miệng phân phó, “Nhanh lên, bằng không chúng ta thức tỉnh không được dị năng đều trách con.”
Tần Hiểu Đông vừa nghe cái mũ này đủ lớn, anh nhanh chóng đem nước suối cho hai vị tổ tông đều đổ xong, miễn cho bọn họ thức tỉnh không được tính tới trên người mình.
Một tháng thời gian trôi qua, Tần Nhiên cùng An Lâm đều có chút buồn bực, vì cái gì con gái cùng con trai bọn họ nhanh như vậy cũng đã thức tỉnh dị năng, vì cái gì bọn họ còn không có?
Càng làm cho người sinh khí chính là con gái bọn họ thế nhưng bụng lớn lại thức tỉnh dị năng thứ hai mộc hệ dị năng.
“Ông xã, hai người chúng ta không phải là không thức tỉnh được dị năng chứ?” An Lâm có chút buồn bực.
“Yên tâm đi, lại kiên trì một đoạn thời gian, Nguyệt Nhi không phải đã nói sao, dị năng thứ hai là sáu tháng mới thức tỉnh.” Tần Nhiên hiện tại đã không nghĩ cùng con trai so, người so với người sẽ tức chết người.
Đúng lúc này, bên người An Lâm đột nhiên xuất hiện rất nhiều khối băng, làm bản thân bà giật nảy mình, bất quá thực mau bà liền yên ổn xuống, bà thức tỉnh băng hệ dị năng.
Tần Nhiên trong mắt đều là hâm mộ, thì ra tư chất của bà xã cũng tốt như vậy, không chừng tư chất của con là di truyền từ bà xã, tới mình nơi này mới bị pha loãng một nửa a.
An Lâm thức tỉnh dị năng, làm Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ba mẹ đều không thức tỉnh được, hai người bọn họ sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.
Tần Nhiên càng thêm buồn bực, vì sao chỉ có ông không thức tỉnh được đâu?
“Ba, đừng nóng vội, từ từ tới.” Tần Hiểu Đông an ủi bà mình, hiển nhiên Tần Nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, ông cẩn thận mà nghĩ mình cùng bà xã bình thường có cái gì bất đồng.
Đúng vậy An Lâm là tiêu chuẩn của đồ tham ăn, trong không gian này không có trái cây nào bà không ăn, trái cây trong không gian này, thật ra có vài loại ông thật sự không ăn.
“Con trai, con đem cho ba tất cả trái cây trong không gian mỗi loại một quả, đều hái cho ba.” Tần Nhiên mở miệng phân phó.
Tần Hiểu Đông hồ nghi mà nhìn ba liếc mắt một cái, ba đây là muốn hóa bi phẫn thành ăn sao? Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mà làm theo, miễn cho ba đem chuyện ông không thể thức tỉnh tính đến trên người mình thì xong đời.
Hai ngày sau, Tần Nhiên vẫn luôn ăn đủ loại trái cây, thậm chí cơm cũng không ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.