Không đến một lát, mẹ Dương liền tỉnh lại, “Tôi làm sao vậy?”“Mẹ, mẹ lúc trước ăn cái gì, sao lại trúng độc?” Dương Nhiên chảy nước mắt hỏi.
“Trúng độc?” Mẹ Dương nhịn không được suy tư, trước khi đến đây cô chỉ uống nước khoáng Dương Lăng đưa cho, Dương Lăng là cô em chồng cô.
“Đúng vậy, nếu không phải Nguyệt tỷ tỷ, hiện tại mẹ còn chưa tỉnh được đâu!” Dương Nhiên khóc lóc nói.
“Cảm ơn cô Nguyệt.” Mẹ Dương nhịn không được cảm kích mà nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt.
“Không có gì, trên người tôi vừa lúc có thuốc giải độc mà thôi.” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy không có gì.
Giám đốc đại sảnh lại nhìn chằm chằm cô, hắn thấy được lọ nước thoạt nhìn giống với nước khoáng kia thế mà có thể giải độc.
Lúc này, 120 cũng tới, mẹ Dương vốn dĩ không muốn đi, nhưng Tần Hiểu Nguyệt khuyên cô tốt nhất nên kiểm tra một chút, miễn cho độc chưa hoàn toàn được giải. Mẹ Dương vừa nghe liền đi theo 120, Dương Nhiên cũng đi theo rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Hiểu Nguyệt mang theo Tiểu Cường cùng A Trạch cũng rời đi, cô cố ý bỏ qua ánh mắt lửa nóng của giám đốc đại sảnh kia, hôm nay là vì cứu mạng, nếu dưới tình huống bình thường, nước suối cô sẽ không lấy ra tới.
Nhìn Tần Hiểu Nguyệt đi rồi, giám đốc đại sảnh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, bình nước kia chính là thứ tốt, thế nhưng lại láng phí mấy ngụm trên người người phụ nữ kia, hắn thật sự muốn có được bình nước kia.
Chẳng qua suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-banh-bao-la-nu-phu/472557/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.