Bên trong Chu lâu.
Thành Bích mặc một chiếc áo bông kín đáo màu tím, cổ áo tay áo đều che lại. Từ khi đến Thái Nguyên, phong cách ăn mặc của nàng dần trở nên kín đáo hơn trước nhiều.
Lúc này trong phòng còn có Đại Đao, gã chần chờ một lúc nói:
- Sư muội, ngươi hoàn toàn nghĩ cho hắn như vậy sao?
- Ta là người của hắn, chuyện của hắn cũng là của ta, không nghĩ cho hắn vậy nghĩ cho ai?
Thành Bích vừa nói vừa mông lung mỉm cười.
Đại Đao nhìn nụ cười hạnh phúc của Thành Bích, gã như bị mắc nghẹn ở cổ. Sau cùng thở hắt ra một cái nói:
- Vậy còn tiểu thư Như Ý?
Thành Bích nghe nhắc đến con gái, mới nhất thời sâu lắng nói:
- Hy vọng Như Ý sẽ sớm mở lòng xem hắn như cha ruột. Được vậy thì ta không còn lo gì nữa.
Đại Đao lộ vẻ không cam lòng nói:
- Ý ta không phải chuyện đó. Để Như Ý đi với hắn về kinh thành, liệu có an toàn không?
- Nếu hắn ngay cả khả năng bảo vệ Như Ý cũng không có, làm sao xứng làm phụ thân chứ?
Đại Đao vẫn không an tâm nói:
- Chuyện này, hay là đánh tiếng cho phân đà ở kinh thành một chút?
Đại Đao hộ vệ cho Thành Bích lâu như vậy, đương nhiên cũng biết thân phận Thiên Địa hội của Thành Bích.
Chẳng qua, Đại Đao cũng không thuộc Thiên Địa hội.
Gã chỉ có quan hệ đồng môn, vì thầm mến Thành Bích mà âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2036036/quyen-11-chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.