Hôm sau.
Hoàng cung, ở một quảng trường nhỏ gần Điện Trung tỉnh.
Giữa khoảng đất sâm nghiêm, một cung nữ thân hình vô cùng thủy linh thanh thoát đang đi đi lại lại, thi thoảng còn nhảy nhót đầy tinh nghịch đáng yêu. Mỗi bước nhảy của cô đều nhẹ như bông, kẻ nào có mắt nhìn sẽ biết ẩn chứa bên trong là thân pháp thượng thừa.
Quanh quảng trường còn có vài tên thị vệ đứng canh gác, tuy tò mò nhưng cũng không tiến lại ngăn cản cung nữ nọ. Một là chức trách của bọn họ phải bất động như vậy. Hai là có vẻ bọn họ cũng muốn nhìn cảnh tượng kia mà vui vẻ theo. Dù sao giữa chốn cung cấm này, hiếm có ai giữ được vẻ hồn nhiên như vậy.
Tiểu Uyển đang ngước mắt nhìn lên trời, ở đó có vài cánh chim đang bay về đường chân trời. Cô có cảm giác mình muốn bay lên theo chúng.
Đúng lúc này ...
Tiểu Uyển đột ngột cảm thấy trời đất choáng váng quay cuồng. Trước mắt đột nhiên vỡ vụn, rất nhiều những vết cắt ngang dọc xuất hiện, bầu trời trong xanh biến thành những mảnh nhỏ đầy màu sắc.
Đôi mắt cô lúc này, đặc biệt là mắt trái, trở nên rất đau nhức, nhìn cũng không được rõ.
Tiểu Uyển lảo đảo người, đưa tay lên dụi mắt.
Chỉ là, đôi mắt cô tuy đã đóng lại, cảnh tượng vụn vỡ vẫn không chịu biến mất, trái lại còn dần rõ ràng.
Cô nhìn thấy cảnh một nữ nhân ăn mặc hoa quý đang huyết chiến với một nhóm người, hình như chính là thị vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035981/quyen-10-chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.